Tin vụ kho bị phanh phui vẫn còn văng vẳng trong không khí như tiếng sấm lép. Dân trấn thì thở phào hy vọng, còn những kẻ nằm trong bóng tối thì rút lui, họ sửa soạn cho những đòn trả đũa kín đáo. Tề Ngọc biết rõ: lúc này là thời điểm quyết định — nếu không kéo thêm được những người có lương tri hoặc lợi ích cùng chiều, mọi bằng chứng thu được có thể bị bẻ cong, và vụ việc lại chìm vào lặng lẽ như trước.
Buổi sớm, nàng tới phủ Lý Thanh lần nữa. Lần này không phải để van xin mà là để trao đổi một cách thẳng thắn: “Quan Lý, nếu ngài thật sự muốn bảo vệ dân trấn, chúng ta phải hợp lực. Ta có manh mối về một chuỗi vận chuyển ngọc và vải lam — dấu hiệu của một đường dây lớn. Nếu ngài cho người điều tra kín, lấy lời khai và đối chiếu sổ sách, ta tin sẽ lộ ra người lớn hơn đang thao túng.” Lý Thanh nhìn nàng lâu, đôi mắt như soi xét từng lời. Cuối cùng ông gật nhẹ: “Ngươi nói có lý. Ta sẽ cử hai người thanh tra trung thành, bí mật điều tra. Nhưng phải cẩn trọng — nếu sự việc chạm tới tầng cao hơn của triều, chúng ta cần chứng cứ không thể chối cãi.”
Nàng đi ra khỏi phủ, cảm giác như vừa thắng một trận nhỏ. Có Quan Lý ở bên, đường điều tra sẽ có áp lực chính danh. Nhưng Tề Ngọc biết rõ sức mạnh của kẻ thù không chỉ là tiền hay vải vóc — họ có chỗ dựa trong triều và có thể thao túng dư luận. Vì thế nàng bắt đầu bày thêm một nước cờ thiên về tâm lý: tổ chức một buổi yến nhỏ trong phủ Tề mời vài quan lại, thương gia, và một vài người có tiếng tăm trong trấn. Lý do là “lễ trao đổi mùa vụ”, nhưng mục đích thật là để quan sát, dò phản ứng, và bắt lỗi nhỏ để khi cần đưa ra trước quan thanh tra.
Buổi yến diễn ra vào đêm trăng. Sự hào nhoáng, mâm bày, nhạc khúc đều được tính toán để làm lộ tính cách của từng người. Tề Ngọc ngồi ở góc, đội một chiếc khăn mỏng che nhẹ thái độ, như một tiểu thư ôn hòa. Nàng nghe, nàng nhìn, nàng để tâm từng nhẹ thở, từng cái liếc mắt, từng nụ cười ép buộc. Ở bàn kia, Hàn Tường — quan nội sử mà nàng từng để ý — cười khì khi nói về những con số trên sổ sách. Lục Trọng, thương gia, cầm chén trà nhưng ánh mắt liếc về phía cửa kho như lo sợ. Một vài tên khách mời khác bớt nói, bớt ăn, mắt thường xuyên dõi về phía cửa.
Giữa lúc đó, Mạc Uy xuất hiện. Hắn bước vào như luôn làm — không ồn ào, không khoe khoang, chỉ có sự hiện diện khiến không khí khẽ hạ xuống. Hắn cúi chào cư xử đúng mực, rồi đi ngồi bàn cuối, mắt như dò xét. Khi ánh mắt hắn chạm Tề Ngọc, một luồng điện lặng chạy qua hai người — không phải tình cảm dễ dãi, mà là sự nhận diện của hai chiến binh từng đánh đổi máu xương. Mạc Uy không đến để can thiệp, chỉ để quan sát. Nhưng sự có mặt của hắn khiến một vài quan khách tỉnh táo hơn; họ không dám nói to tiếng.
Tề Ngọc dùng bữa như người vô ưu, nhưng trong đầu nàng đang chủ động đặt một cái bẫy lời nói. Nàng giả vờ kể một câu chuyện vu vơ về một quan nhỏ hay sửa sổ sách vì nợ nần, kể khô khan, như thể chỉ là chuyện bên lề. Chẳng mấy chốc, Hàn Tường nhếch môi, nói một câu đùa: “Ai lại sửa sổ giữa ban ngày? Có khi họ sửa đêm, lúc mấy ông thanh tra ngủ.” Lời nói thoáng qua nhưng như mũi tên, làm lộ ra thái độ xem nhẹ pháp luật. Nàng gật gù, tỏ vẻ lo lắng, còn người khác thì khẽ rùng mình.
Đêm sầm xuống, yến tiệc dần tan. Khi khách bước ra sân, Tề Ngọc gọi Nhị Cầm lại, bảo cô lén theo dõi Hàn Tường. “Ghi nhớ từng bước, từng người gặp. Nếu ông ta đến khu vực kho vào đêm, có lẽ ông ta không ngây thơ.” Nhị Cầm cúi đầu, sợ nhưng tin tưởng.
Cứ thế, từng mảnh ghép được ghép thêm: người bán vải xác nhận có chuyến ngọc đi qua; một lính canh cũ nhớ có người nhận phong bì vào đêm trước khi sổ sách bị sửa; cuộn giấy bị sửa có nét mực giống nét người viết trong phủ một gia đình quyền thế. Mọi chuyện như một tấm lưới nhỏ dần thu hẹp vào trung tâm — nhưng trung tâm ấy vẫn mờ mịt: ai là chủ mưu thật sự?
Ngày hôm sau, khi quan thanh tra âm thầm điều tra, một sự việc xảy ra khiến Tề Ngọc lạnh sống lưng: một người đưa thư bí mật gửi tới phủ Tề, im lặng để trên bàn thư phòng. Bức thư chỉ có vài chữ mực đen: “Ngươi đừng chạm vào chuyện lớn. Nếu còn cố, người thân ngươi sẽ gặp hoạ.” Không ký tên. Mùi đe doạ nặng trĩu. Tề Ngọc đặt bút, viết một dòng trong nhật ký: “Quả thật, kẻ thù biết cách dùng nỗi sợ. Nhưng ta không làm mọi việc vì bản thân; ta làm vì dân. Họ sẽ không phải chịu nạn thay ta.”
Trong lúc đó, Mạc Uy lại đến phủ một lần nữa, lần này đứng trước cửa phòng nàng, không báo trước. Hắn nhìn vào mắt Tề Ngọc, giọng trầm: “Ngươi đi quá sâu, Tề tướng. Có điều, tòa án có lúc cần người có thể đứng mũi chịu sào. Nếu ngươi muốn, ta có thể đưa một tiếng nói đến triều — nhưng đổi lại, ngươi phải cho ta một điều: khi có biến cố quân sự ở biên, ngươi phải chịu trách nhiệm hợp tác với ta.” Lời đề nghị như một giao kèo: giúp nhau trên bàn cờ lớn đổi lấy nhau ở bàn cờ nhỏ.
Tề Ngọc nhìn thẳng vào hắn, không vội trả lời. Nếu chấp thuận, nàng sẽ có được một bảo chứng quyền lực mạnh mẽ; nếu từ chối, nàng có thể hành động một mình nhưng rủi ro lớn hơn. Trong trái tim nàng, hình ảnh những người dân đói, những khẩu phần gạo bị bòn rút, và nụ cười phản bội của kẻ đã từng đặt dao vào lưng nàng hiện lên đè nặng. Cuối cùng nàng đáp: “Ta không dễ bị mua chuộc. Nếu ngươi thực tâm muốn giúp trấn, hãy cho ta một chứng cứ — một tên trong triều hay ít nhất một quan lớn công khai thừa nhận việc điều tra. Không lời hứa, không giao dịch mơ hồ.” Mạc Uy mỉm cười, nụ cười như dao: “Ta sẽ cân nhắc. Và ta cũng sẽ theo dõi cách ngươi chơi bài.”
Đêm về, Tề Ngọc ngồi trước cửa sổ, nhìn ánh đèn yếu ớt của thành. Câu nói của Mạc Uy như một lời thách thức nhẹ nhàng: đứng về phía trấn, nhưng bằng giá nào? Bóng tối bao phủ những con ngõ, nhưng ánh sáng công lý vẫn le lói. Nàng hiểu rõ: trong trận mưu lược này, đồng minh và đối thủ luôn đổi vai, ánh sáng và bóng tối hoà quyện — và điều cần nhất là giữ cho mình không bị lạc giữa hai bờ.
Trước khi nhắm mắt, một thư khác được đưa tới, lần này không đe doạ mà là một manh mối nhỏ: một mảnh giấy bị xé có một chữ viết xuôi ngoắt giống nét chữ của người trong một gia tộc lớn. Tề Ngọc mỉm cười lạnh. Mắt nàng rực lên, như nhắc chính mình rằng: “Hoa trong mộ đang chờ ngày nở. Ta phải kiên nhẫn, nhưng khi nở, không còn chỗ cho kẻ nào núp sau bóng tối.”