Ánh bình minh vừa ló dạng, Tề Ngọc đã ra sân tập. Mấy ngày qua, nàng ít ngủ, tập trung vào việc theo dõi mọi biến động. Đôi mắt nàng lạnh lùng, tĩnh lặng như mặt hồ mùa đông, nhưng trong tim là một trận chiến không ngừng nghỉ. Nàng biết rõ: để lộ manh mối, thậm chí một sơ suất nhỏ cũng có thể làm chuỗi bằng chứng sụp đổ, đồng thời dân trấn phải chịu khổ.
Trong lúc nàng tập kiếm, Nhị Cầm bước vào, mang theo tin tức từ phố chợ. “Tiểu thư, những người trong yến đêm qua đang bàn tán về vụ kho. Có người nói họ thấy Ngô Cường và Hàn Tường gặp nhau bí mật.” Nàng gật đầu, tính toán: đây là dấu hiệu quý giá, một mảnh ghép bổ sung cho bức tranh còn dang dở. Nếu Hàn Tường thật sự tham gia, hắn là mắt xích quan trọng — và việc quan hệ với Ngô Cường sẽ dẫn đến người đứng sau lớn hơn.
Tề Ngọc quyết định triển khai kế hoạch kép: một mặt dùng sổ sách và bằng chứng vật lý để tạo áp lực lên kẻ tham nhũng, mặt khác tạo ra một mạng lưới tin tưởng bên ngoài để dò xét phản ứng của kẻ thù. Cách thức đơn giản nhưng tinh tế: dùng thông tin rò rỉ, để họ tự lộ mặt mà không nghi ngờ nàng.
Buổi chiều, nàng giả vờ đi chợ một mình, che mặt bằng mũ và khăn. Trong đám đông, nàng quan sát: người bán vải trung niên, những kẻ lạ mặt, cả những người xuất hiện trong yến tiệc. Từng cái liếc, từng cử chỉ được nàng ghi nhớ. Ngô Cường xuất hiện ở góc chợ, lén lút trao đổi với một người mặc áo nâu. Nàng dõi theo, âm thầm ghi lại chi tiết: vị trí, thời gian, hành vi, lời nói.
Đêm đến, nàng hẹn Nhị Cầm đến phủ. “Chúng ta sẽ dùng mưu kế kép. Lần này không chỉ bắt quả tang, mà còn làm kẻ tham nhũng tự nhận tội.” Nàng trải bản đồ, chỉ vào các điểm: kho, phố chợ, các nhà quan. Mỗi người và mỗi vị trí là một mắt xích, tạo thành mạng lưới có thể bóp nghẹt kẻ thù từ bên trong.
Trong khi nàng đang tính toán, Mạc Uy bất ngờ xuất hiện ở hành lang. Hắn đứng lặng, đôi mắt nhìn thấu cả không gian phủ. “Ngươi bày mưu như vậy… liệu có quá mạo hiểm không?” Hắn bước đến gần, giọng bình thản: “Nếu có gì xảy ra, ai sẽ bảo vệ dân trấn?”
Tề Ngọc nhìn thẳng vào mắt hắn, lạnh lùng nhưng không mất đi vẻ điềm tĩnh: “Ta biết mình phải làm gì. Và ta sẽ không để dân chịu khổ thay cho cơn thịnh nộ của mình. Nếu ngươi muốn giúp, hãy chứng minh bằng hành động, không phải lời nói.”
Mạc Uy nhếch môi, nụ cười khó đoán: “Ta sẽ theo dõi. Nhưng có lẽ, khi trận lớn diễn ra, ngươi sẽ cần một đối thủ cũng như đồng minh. Đừng quên, Tề tướng quân, chiến lược không phải lúc nào cũng dựa trên gươm đao.”
Đêm đó, Tề Ngọc viết trong nhật ký:
"Kế hoạch kép đã bắt đầu. Mọi mảnh ghép đều được xếp vào vị trí, chỉ còn chờ kẻ tham nhũng tự vạch trần. Hoa trong mộ sẽ nở khi ánh sáng và bóng tối gặp nhau. Ta phải kiên nhẫn, nhưng không thể chùn bước. Kẻ thù biết lén lút, nhưng ta sẽ dùng chính chiêu lén lút đó để lôi họ ra ánh sáng."
Bên ngoài, gió đêm thổi qua những bông hoa bạch lan, rung rinh như nhắc nàng rằng: trận đấu chưa kết thúc, và mỗi bước đi đều phải cân nhắc giữa công lý và sự sống còn của những người dân trấn.