Thái Úy chậm rãi bước đến trước mặt Linh Lan, ánh mắt lạnh lẽo quét qua nàng rồi dừng lại ở Vũ Đình. Giọng hắn không lớn, nhưng từng chữ như dao sắc cắt vào không khí:
“Vũ Đình, từ bao giờ ngươi được phép tùy ý giết người trong phủ của ta?”
Vũ Đình cúi đầu sát đất, mồ hôi lạnh túa ra sau gáy. Lão run giọng đáp:
“Hạ nhân… không dám. Chỉ là con hầu này lớn mật dám vô lễ với hạ nhân, xin Thái Úy xử trí.”
Thái Úy cười nhạt, ánh mắt dửng dưng:
“Vậy sao?”
Linh Lan đứng im, tim đập thình thịch. Nàng không biết Thái Úy về từ lúc nào, càng không rõ hắn sẽ xử lý chuyện này ra sao.
Thái Úy bất ngờ quay phắt sang nàng, ánh mắt sắc lẹm như đao.
“Ngươi dám vô lễ với tổng quản?”
Linh Lan rùng mình. Nàng biết lần này mình đã phạm sai lầm. Hắn vốn chẳng cần biết đúng sai, chỉ cần một cái cớ là đủ để kết tội nàng. Mà suy cho cùng, người sai từ ban đầu vẫn là nàng.
Không còn lựa chọn nào khác, Linh Lan cắn răng quỳ xuống, cúi đầu thật thấp:
“Nô tỳ có lỗi, chính nô tỳ đã vô lễ với tổng quản. Xin Thái Úy trách phạt!”
Một khoảng lặng bao trùm.
Thái Úy không vội đáp. Hắn dửng dưng bước đến tràng kỷ, chậm rãi ngồi xuống, cử chỉ thong dong như thể chuyện này chẳng có gì đáng để bận tâm.
Vũ Đình thấy thế liền đứng phắt dậy, chỉnh lại vạt áo, cúi đầu nghiêm cẩn đứng bên cạnh, bộ dạng tự tin như thể nắm chắc phần thắng trong tay.
Thái Úy khẽ phất tay, gia nhân lập tức bưng trà mới lên dâng. Hắn cầm chén trà, thổi nhè nhẹ làm sóng nước lay động, sau đó mới thong thả nhấp một ngụm.
Linh Lan vẫn quỳ đó, đầu gối dần tê dại đi trên nền đá cứng. Nhưng hắn không ban lệnh xử phạt ngay, cũng chẳng thèm để tâm đến nàng.
Chỉ có tiếng trà rót vào chén vang lên khe khẽ, nhấn chìm sự căng thẳng trong không gian.
Cứ như thể… chuyện sống chết của nàng cũng chẳng đáng bận lòng bằng một ngụm trà trong tay hắn.
Hắn muốn phạt nàng quỳ gối đến chết hay sao?
Linh Lan nghiến chặt răng, hít một hơi dài, nàng mạnh bạo ngẩng đầu, ánh mắt chạm thẳng vào hắn:
“Thái Úy, tôi phải quỳ ở đây đến bao giờ? Nếu muốn giết, thì để tôi chết luôn đi cũng được.”
Hắn khẽ nhướng mày, như thể lời nàng nói chẳng đáng để bận tâm. Một nụ cười nhạt nhoà trên môi hắn, lạnh lẽo như cơn gió cuối đông:
“Ta không giết ngươi.”
Linh Lan sững lại, mở to mắt nhìn hắn. Nhưng trước khi nàng kịp thốt ra điều gì, hắn đã nhàn nhạt buông tiếp một câu:
“Nhưng cũng không muốn ngươi được sống.”
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng nàng.
Nàng mím chặt môi, cúi đầu thật thấp. Cảm xúc trong lòng hỗn loạn đến khó hiểu. Hắn đang nghĩ gì? Vì sao lại phải đày đoạ nàng đến mức này?
Hắn đã quay lưng rời đi, bóng dáng cao lớn khuất dần sau màn trướng. Trước khi khuất hẳn, hắn thản nhiên vứt lại một câu lệnh vô tình:
“Phạt quỳ ba ngày ba đêm, không được ăn uống.”
Cả gian phòng chìm vào tĩnh lặng.
Linh Lan chết sững.
Ba ngày ba đêm không ăn uống - khác nào giết người?
Nàng nắm chặt vạt áo, cơn lạnh từ nền gạch dưới đầu gối như thấm vào tận tim gan.
Sao hắn không giết nàng luôn cho xong?
Sao phải hành hạ nàng theo cách tàn nhẫn đến vậy?
Giữa ánh đèn leo lét trong gian phòng tĩnh mịch, bóng dáng quỳ gối của nàng cô độc tựa như một chiếc lá nhỏ bé sắp bị giông tố cuốn phăng.
***
Thời gian trôi qua chậm chạp như từng giọt nước nhỏ xuống nền đá lạnh.
Ngày đầu tiên, đầu gối Linh Lan tê dại, rồi đau nhức đến mức mỗi hơi thở cũng trở thành một sự dày vò. Cổ họng nàng khô khốc, bụng trống rỗng như bị rút cạn, nhưng nàng vẫn cắn răng chịu đựng.
Sang ngày thứ hai, cơn đói và khát trở nên khủng khiếp hơn bao giờ hết. Môi nàng nứt toác, đầu óc mơ hồ, thân thể như bị ngọn lửa vô hình thiêu đốt.
Đến ngày thứ ba, nàng gần như không còn ý thức được thời gian. Mắt mờ dần, thân thể run lên từng hồi vì kiệt sức. Rồi, cuối cùng, nàng gục xuống nền đất lạnh lẽo.
Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, một hình bóng mơ hồ hiện lên trong tâm trí nàng.
Đôi ủng gấm đen thêu chỉ bạc chầm chậm tiến lại gần, dừng ngay trước mặt nàng. Một bàn tay vươn ra, mở rộng trước mắt.
Trong cơn mê man, nàng bất giác đưa tay lên, run rẩy nắm lấy.
Nàng ngước nhìn lên, nhưng khuôn mặt người kia lại ẩn khuất trong bóng tối, chỉ có ánh mắt dịu dàng mà xa lạ, như ánh trăng soi đáy nước, gần trong gang tấc mà với mãi không tới.
“Ta giữ lời hứa, quay lại đón ngươi đi!”
Tim nàng khẽ run lên. Một niềm ấm áp lạ lẫm trào dâng trong lòng.
Nàng mỉm cười, gắng sức đứng dậy, nhưng ngay khoảnh khắc đầu ngón tay sắp chạm tới bóng dáng ấy...
Mọi thứ phút chốc tan biến.
Chung quanh nàng chỉ còn lại một căn phòng tĩnh mịch, lạnh lẽo và trống trải.
Không có ai đứng đó. Không có bàn tay nào đưa về phía nàng.
Chỉ có mình nàng, cô độc quỳ giữa bóng tối, thân thể run rẩy, đầu gối bầm dập, hơi thở yếu ớt như ngọn đèn trước gió.
Linh Lan thở gấp, bàn tay vô thức siết chặt lấy tà áo. Trong khoảnh khắc ấy, một tia ý chí bùng lên trong trái tim tưởng như đã kiệt quệ.
Không…
Nàng không thể gục ngã ở đây.
Nàng đã từng hứa với bản thân, sẽ không để ai định đoạt số phận của mình. Dù có phải quỳ đến gãy xương, nàng cũng phải chống đỡ đến cùng.
Linh Lan cắn mạnh vào đầu lưỡi, cơn đau xé toạc cơn mê muội, khiến ý thức nàng kéo về thực tại.
Cô gắng gượng, run rẩy chống tay xuống đất, chậm rãi nâng người dậy. Đôi chân đã không còn cảm giác, đầu óc choáng váng, nhưng nàng vẫn bám chặt lấy chút ý chí cuối cùng mà đứng thẳng.
Ba ngày ba đêm…
Nàng nhất định phải vượt qua!
Cho đến khi nghe thấy tiếng thổn thức nghẹn ngào của Giao Liên bên cạnh, nàng mới dám buông mình nhẹ nhõm, để mặc cơn kiệt sức cuốn lấy thân thể rã rời.
“Về thôi em, qua ba ngày ba đêm rồi. Em giỏi lắm, gắng lên nào, ở lại với chị…”
Giọng Giao Liên run rẩy, như thể nàng vừa từ cõi chết trở về. Một thìa nước mát chạm vào môi, nhẹ nhàng tuôn xuống cuống họng khô khốc, xoa dịu cơn đau cháy bỏng nơi lồng ngực.
Linh Lan mỉm cười yếu ớt, khóe môi nhếch lên một chút tinh nghịch:
“Em sống dai như đỉa phải không?”
Giao Liên tức thì đỏ hoe mắt, giọng trách móc mà vẫn nghẹn ngào:
“Còn đùa cợt được nữa! Ba ngày qua chị không sao ngủ nổi, có tìm cách nào cũng không vào thăm em được. May mà trời phật thương, em vẫn còn sống…”
Linh Lan không còn sức đáp lại, chỉ khẽ nắm lấy tay Giao Liên rồi chìm vào giấc ngủ sâu.
Lại một kiếp nạn nữa nàng vượt qua.
Nàng không biết số phận phía trước sẽ ra sao, nhưng có một điều chắc chắn—ý chí kiên cường của nàng, sẽ khiến bất cứ ai cũng phải nể phục.
***
Cơ thể nàng hồi phục nhanh chóng, như ngọn cỏ dại sau cơn bão. Công việc trong hoa viên, nàng và Giao Liên vẫn cố gắng hoàn thành chu toàn.
Thái Úy trở về, và kể từ đó, ngày nào hắn cũng có mặt ở hoa viên hai bận - một lần vào sáng sớm, một lần lúc chiều tà.
Hắn không thích làm việc trong thư phòng như bao người khác, mà lại mang sách bút ra đây.
Mỗi sáng, giữa màn sương còn vấn vít trên những tán cây, hắn thong thả thưởng trà, ánh mắt trầm tư lướt qua từng trang sách. Ngón tay thon dài cầm bút nhẹ nhàng, đôi lúc nhấc lên, đôi lúc dừng lại suy tư. Mực chảy trên giấy thành từng nét chữ thanh thoát, tao nhã như chính dáng vẻ của hắn.
Buổi chiều, dưới ánh nắng nhạt dần nơi chân trời, hắn lại lặng lẽ ngồi nơi bàn đá cẩm thạch, ngón tay chậm rãi miết trên chén trà ấm. Dáng ngồi thả lỏng nhưng vẫn toát lên sự uy nghiêm khó tả. Khi đọc sách, hàng mi dài khẽ rũ xuống, ánh mắt sâu thẳm tựa như không vướng bận chuyện trần thế, mà chỉ đang phiêu du giữa những câu chữ cổ nhân để lại.
Từng cử chỉ đều khoan thai, thong dong, như thể mọi thứ trên đời chẳng có gì có thể làm hắn vội vã hay xao động.
Nhưng chính vì hắn ngồi đó, mà cả Linh Lan lẫn Giao Liên ngày nào cũng phải căng thẳng đến mức không dám thở mạnh.
Chỉ cần một sai sót nhỏ, không biết hắn sẽ ban lệnh gì tiếp theo.