Sáng hôm sau, tiếng chuông báo thức inh ỏi vang lên từ chiếc điện thoại cũ kỹ đặt cạnh gối. Lão Hổ – trong thân xác cậu học sinh Minh – bật dậy, đôi mắt đỏ ngầu vì cả đêm không ngủ nổi. Hắn cứ nằm trằn trọc, hết nhìn đôi bàn tay gầy gò lại ngó khuôn mặt lạ hoắc trong gương. Hắn không tin nổi – một ông trùm giang hồ khét tiếng, chỉ cần nhấc điện thoại là có cả chục đàn em, giờ lại biến thành một thằng nhóc học sinh cấp ba còm nhom.
– Khốn kiếp thật! – hắn nghiến răng, vung tay đập mạnh vào bàn học cũ kỹ. Cú đập khiến chiếc giá sách rung lên, mấy quyển sách giáo khoa rơi lộp bộp xuống đất.
Đúng lúc đó, cánh cửa phòng bật mở. Một người phụ nữ gầy gò, dáng vẻ lam lũ bước vào. Bà là mẹ của Minh. Trên tay bà vẫn cầm cái muôi nấu ăn, giọng the thé vang lên:
– Minh! Sao sáng nào mẹ cũng phải gọi đến mấy lần mới chịu dậy đi học thế hả con?
Lão Hổ cứng họng. Hắn – kẻ từng chỉ huy cả băng nhóm, giờ lại bị một người phụ nữ “bé nhỏ” mắng mỏ. Hắn há miệng định quát lại, nhưng rồi nhớ ra mình đang trong thân xác của thằng nhóc. Nếu làm lộ thì chỉ thêm rắc rối. Thế là hắn nuốt giận, cố gắng hạ giọng:
– V… vâng, con dậy rồi ạ.
Người mẹ lườm một cái rồi lắc đầu, đi xuống bếp. Lão Hổ ngồi phịch xuống giường, hai tay ôm đầu. “Đây là cái trò trừng phạt gì thế? Ai dám chơi ta như vậy?”.
Trong khi đó, ở một nơi khác, Minh – trong thân xác Lão Hổ – đang trải qua một cơn ác mộng có thật.
Cậu choàng tỉnh dậy trong căn phòng rộng lớn, tường treo đầy hình xăm rồng phượng, bàn gỗ bóng loáng chất đầy rượu ngoại, xung quanh lổn nhổn mấy gã thanh niên xăm trổ đang nằm la liệt sau một đêm chè chén. Minh hoảng hốt ngồi dậy, cảm thấy cơ thể to lớn, vai u thịt bắp, trên ngực đeo sợi dây chuyền vàng sáng chói.
– Trời đất ơi… đây là đâu vậy?
Cậu vừa lẩm bẩm thì một tên đầu trọc bước vào. Hắn cúi đầu kính cẩn:
– Đại ca, hôm qua anh bị thương, em đã cho người xử lý vết đạn. Sáng nay có cuộc họp với băng “Hắc Báo”, anh còn nhớ chứ?
Minh há hốc miệng.
– Họp… họp gì cơ?
Tên đàn em trố mắt:
– Ơ, đại ca bị mất trí nhớ à?
Minh run bần bật, trong đầu rối loạn. “Chết rồi! Mình đang ở trong thân xác của cái ông trùm hôm qua! Giờ thì phải làm sao đây?”.
Quay lại với Lão Hổ. Sau bữa sáng qua loa với món trứng chiên và cơm nguội, hắn miễn cưỡng khoác lên bộ đồng phục học sinh nhăn nhúm. Chiếc quần xanh đã bạc màu, cái áo sơ mi trắng ngả vàng, cổ áo xộc xệch. Hắn nhìn mình trong gương mà muốn phát điên.
– Một ông trùm xã hội đen… mặc cái thứ này ư?
Nhưng không mặc thì không thể ra khỏi nhà. Đành ngậm đắng nuốt cay, hắn xách cặp đi học. Con đường đến trường xa lạ với hắn, nhưng cơ thể này tự nhiên như có thói quen, dẫn hắn bước theo lối cũ. Hắn vừa đi vừa bực tức: “Tên nhóc chết tiệt kia chắc giờ đang hưởng sung sướng trong thân xác ta”.
Khi đến cổng trường, Lão Hổ sốc toàn tập. Cả một đám học sinh túa ra, áo trắng quần xanh, cười nói rộn ràng. Một vài đứa nhóc đá cầu, một nhóm con gái ríu rít bàn tán. Tất cả đều náo nhiệt, chẳng ai để ý đến hắn.
Nhưng rồi…
– Ê, thằng Minh kia rồi! – Một giọng nói the thé vang lên.
Lão Hổ quay lại. Ba thằng nhóc tóc húi cua, vai khoác cặp kiểu ngông nghênh tiến đến. Gã cầm đầu tên là Quang – “đầu gấu” khét tiếng trong trường. Hắn tát mạnh vào vai Lão Hổ:
– Mày nộp tiền chưa? Tuần trước mày còn nợ bọn tao ba chục nghìn đấy nhé!
Lão Hổ trừng mắt. Trong thế giới của hắn, một cái liếc thôi cũng đủ khiến đàn em run rẩy. Nhưng bây giờ, trong thân xác học sinh, ánh mắt dữ tợn của hắn chỉ khiến bọn kia… cười phá lên.
– Nhìn nó kìa! Tưởng trợn mắt là bọn tao sợ hả? – Quang cười khẩy, giơ tay định đẩy Lão Hổ ngã xuống.
Nhưng đời nào ông trùm chịu để yên. Bản năng giang hồ trỗi dậy, hắn né sang một bên, xoay cổ tay Quang, bẻ ngoặt ra sau. Thằng nhóc rú lên đau đớn.
– Áaa! Buông tao ra!
Hai thằng còn lại hoảng hốt, chưa kịp phản ứng thì Lão Hổ đã gằn giọng:
– Lần sau đừng có láo với tao, hiểu chưa?
Giọng nói khàn khàn, gương mặt cau có của hắn khiến cả bọn thoáng chột dạ. Nhưng chỉ vài giây sau, chúng nhận ra… đây vẫn chỉ là thằng Minh còm nhom thường ngày. Quang nghiến răng:
– Được rồi, thằng này hôm nay láo nhỉ… Chúng mày, xử nó cho tao!
Cả ba lao vào. Lão Hổ bị bất ngờ, quên mất cơ thể học sinh này yếu ớt hơn nhiều so với cơ thể thật. Chỉ một cú đấm thôi, hắn đã loạng choạng, miệng bật máu.
– Chết tiệt… cái thân xác quèn này chẳng chịu được đòn gì cả! – Hắn chửi thề.
Một hồi sau, hắn bị đánh tơi tả, ngã dúi dụi xuống sân trường. Đám học sinh xung quanh tụ tập lại xem, cười ầm ĩ. Một vài đứa thì thào:
– Thằng Minh lại bị ăn hành rồi…
– Nhưng mà công nhận, lúc nãy nó bẻ tay thằng Quang ngầu phết!
Mặt mũi sưng vù, Lão Hổ lồm cồm bò dậy. Hắn nuốt hận vào trong, nắm chặt tay. “Được rồi… tụi nhóc ranh này, tao sẽ nhớ mặt!”.
Trong khi đó, Minh đang ngồi run lẩy bẩy giữa căn phòng họp sang trọng. Bốn năm gã xăm trổ vây quanh, gọi cậu là “đại ca” liên tục. Trên bàn bày đầy giấy tờ, hợp đồng mờ ám, kèm vài xấp tiền mặt. Một tên đàn em báo cáo:
– Đại ca, tối nay bọn Hắc Báo muốn chia lại địa bàn. Nếu không đồng ý, chắc chắn sẽ có đổ máu. Ý anh thế nào?
Minh toát mồ hôi hột. “Đổ máu? Địa bàn? Cái gì thế này? Mình chỉ là học sinh, làm sao mà quyết được?!”.
Cậu lắp bắp:
– Ờ… ờ thì… thôi… hòa giải đi…
Cả phòng chết lặng. Mấy tên đàn em ngẩn ra, rồi cười phá lên.
– Đại ca hôm nay hiền thế? Bình thường anh chỉ hô một tiếng là máu đổ rồi mà!
Minh tái mặt. Cậu ấp úng, không biết phải làm sao. Trong đầu chỉ có một suy nghĩ: “Mình phải tìm cách gặp lại cái ông trùm kia để đổi lại thân xác, nếu không thì chết mất!”.
Chiều hôm đó, sau khi tan học, Lão Hổ – trong thân xác Minh – lê lết về nhà, mặt mày bầm dập. Bà mẹ thấy vậy thì lo lắng:
– Trời đất, con lại bị bắt nạt nữa hả Minh? Sao con cứ để người ta ăn hiếp mãi thế này?
Lão Hổ cứng họng, chỉ biết cúi gằm mặt. Hắn vốn quen giải quyết mọi chuyện bằng nắm đấm, nhưng giờ đây, trong thân thể yếu ớt này, hắn chẳng thể thắng nổi mấy thằng nhóc cấp ba.
Cùng lúc đó, Minh – trong thân xác ông trùm – phải ngồi nghe đàn em báo cáo hàng tá phi vụ mờ ám. Hắn lúng túng gật gật lắc lắc, cố kéo dài thời gian.
Đêm đến, hai người lại tìm đến đúng con hẻm hôm qua. Họ cùng lúc xuất hiện, nhìn thấy nhau thì trợn tròn mắt.
– Này, trả lại thân xác cho tôi ngay! – Minh hét lên, giọng ông trùm vang dội.
– Chính mày mới phải trả lại cho tao! – Lão Hổ gào, nhưng nghe lại thành giọng the thé của một thằng nhóc.
Cả hai nhìn nhau, vừa tức giận vừa bất lực. Và họ hiểu rằng, mọi chuyện sẽ không đơn giản như mình nghĩ.
Một ông trùm giang hồ phải đi học.
Một cậu học sinh yếu ớt phải làm “đại ca”.
Những ngày tháng dở khóc dở cười, và cũng đầy sóng gió, chính thức bắt đầu.