Buổi sáng, ánh nắng vàng rực xuyên qua cửa sổ, chiếu lên gương mặt bầm dập của Lão Hổ – nay đang trong thân xác cậu học sinh Minh. Hắn dụi mắt, uể oải ngồi dậy, vừa ngáp vừa chửi thề:
– Mẹ kiếp, lại phải đi học nữa sao?
Ngồi bên bàn ăn sáng, bà mẹ đặt trước mặt hắn tô cháo nóng hổi:
– Ăn đi con, rồi đi học cho đúng giờ. Đừng để bị điểm kém nữa, nghe chưa Minh?
Lão Hổ hừ một tiếng, nhưng đành cắm đầu ăn. Cháo nhạt nhẽo, chẳng khác nào cơm tù. “So với rượu Tây, hải sản nướng, thì đây là địa ngục thật sự”, hắn nghĩ thầm.
Đến lớp, vừa ngồi xuống bàn, hắn đã nghe tiếng cô giáo toán nghiêm khắc vang lên:
– Hôm nay chúng ta sẽ làm bài kiểm tra 15 phút.
Cả lớp xôn xao. Lão Hổ ngớ người:
– Kiểm… kiểm tra á?
Cô giáo đi phát đề. Trước mặt hắn là tờ giấy chi chít những con số, phương trình. Hắn nhìn mà hoa mắt chóng mặt. Hắn – một ông trùm chỉ quen ký hợp đồng “đen”, giờ lại bị bắt giải phương trình bậc hai.
Mấy thằng bạn xung quanh cúi đầu viết lia lịa, bút chạy như bay. Còn hắn thì ngồi gãi đầu, chấm bút bi viết mỗi chữ:
“Đéo biết.”
Rồi hắn gập bút lại, ngồi khoanh tay ung dung như thể mình là kẻ ngầu nhất lớp.
Mười lăm phút trôi qua, cô giáo thu bài. Khi thấy tờ giấy của “Minh”, bà trừng mắt quát:
– Em đùa với tôi đấy à?!
Cả lớp cười ầm lên. Lão Hổ nghiến răng, định bật lại, nhưng nghĩ nếu gây chuyện thì càng phiền phức. Hắn đành nén giận, thầm nguyền rủa trong bụng.
Trong giờ ra chơi, bọn Quang – lũ đầu gấu học đường – lại tới gõ bàn hắn.
– Ê Minh, hôm qua tao nghe mày dọa “sẽ cho bọn tao biết tay”? Ngon thì thử đi?
Lão Hổ liếc mắt, ánh nhìn sắc lẹm. Nhưng cơ thể gầy yếu này chẳng có uy lực gì. Bọn kia phá lên cười, lấy vở của hắn ném qua cửa sổ.
Đám bạn học xì xào:
– Thằng Minh dạo này lạ lắm, lúc thì dữ dằn, lúc lại nhát như cũ.
– Ừ, chắc nó điên rồi.
Lão Hổ ngồi im, siết chặt nắm đấm. “Được, chờ xem… tao sẽ tìm cách dạy cho tụi mày một bài học. Nhưng phải chọn lúc thích hợp.”
Trong khi đó, Minh – trong thân xác Lão Hổ – thì đang “lạc trôi” trong thế giới giang hồ.
Buổi chiều, đàn em kéo đến báo tin:
– Đại ca, tối nay phải đi gặp một tay buôn hàng để bàn chuyện. Nghe nói hắn muốn hợp tác với mình.
Minh hốt hoảng:
– Hợp… hợp tác gì cơ?
– Hợp tác buôn hàng, buôn… hàng trắng ấy! – Đàn em thì thầm, mắt láo liên.
Nghe xong, Minh suýt ngất. Hàng trắng? Buôn bán bất hợp pháp? Chỉ nghe thôi đã đủ để cậu lạnh sống lưng. Nhưng nhìn ánh mắt chờ đợi của đàn em, cậu run rẩy gật đầu:
– Ờ… ờ thì… đi thì đi…
Tối đó, Minh ngồi trong một quán rượu sang trọng, xung quanh là mấy gã giang hồ xăm trổ, mặt mũi dữ tợn. Đối diện cậu là một người đàn ông mặc vest đen, ánh mắt sắc lạnh.
– Lão Hổ, nghe nói mày muốn mở rộng địa bàn. Tao có nguồn hàng, chỉ cần mày gật đầu, lợi nhuận chia đôi.
Minh nuốt nước bọt, tim đập thình thịch. “Trời ơi, mình mà dính vào cái này là đi tù chắc luôn!” Cậu cố nặn ra nụ cười méo mó:
– À… cái này… chắc phải suy nghĩ…
Người đàn ông nhướng mày:
– Sao? Mày tính lật lọng à?
Đàn em của Minh đồng loạt đứng dậy, căng thẳng. Minh hốt hoảng, giơ tay:
– Không không! Tôi… tôi chỉ cần thời gian!
Không khí nặng nề bao trùm. Rất may, điện thoại của “đại ca” đổ chuông, cắt ngang tình huống. Minh vội vàng bấm nghe như vớ được cứu tinh.
Ở đầu dây bên kia, là giọng the thé quen thuộc:
– Ê nhóc, là tao đây, Lão Hổ!
Minh suýt bật khóc.
– Ông trùm ơi, cứu tôi với! Bọn nó đang bắt tôi bàn chuyện buôn hàng trắng này! Tôi chết mất!
– Bình tĩnh! – Lão Hổ quát. – Nghe tao dặn: cứ kéo dài thời gian, đừng nhận, đừng chối. Tao sẽ tìm cách.
– Nhưng… nhưng… – Minh lí nhí, mồ hôi túa ra như tắm.
Đêm đó, cả hai lại gặp nhau ở con hẻm cũ.
Minh run rẩy kể lại:
– Ông không biết đâu, tôi suýt bị bắn ngay trong quán rượu đấy! Tôi đâu có gan làm đại ca chứ!
Lão Hổ gằn giọng:
– Còn tao thì bị mấy thằng nhóc học sinh hành hạ suốt ngày! Bài kiểm tra thì toàn viết “đéo biết”. Mẹ kiếp, cái thân xác này vô dụng thật!
Cả hai nhìn nhau, thở dài. Họ biết rằng việc hoán đổi này sẽ còn kéo dài, và mỗi ngày đều sẽ là một cơn ác mộng.
Nhưng trong sâu thẳm, cả hai bắt đầu cảm nhận một điều kỳ lạ: chính hoàn cảnh trớ trêu này đang buộc họ phải thay đổi.
– Nhóc, nghe này, – Lão Hổ chậm rãi nói – mày phải học cách mạnh mẽ, gồng mình làm đại ca. Nếu không, bọn giang hồ sẽ xé xác mày.
– Còn ông, – Minh đáp lại, – cũng phải học cách chịu đựng trường học. Ông không thể dùng dao búa ở đây được.
Hai con người nhìn nhau, cùng cười chua chát. Lần đầu tiên, họ cảm thấy… mình đang cùng chung một số phận.
Chương 4 kết thúc với cảnh cả hai nhận ra:
Nếu muốn sống sót, họ buộc phải học cách sống cuộc đời của người kia.
Ông trùm phải học toán, chịu thầy cô và bọn bắt nạt.
Cậu học sinh phải học cách gồng mình trước giang hồ, đối diện hiểm nguy thật sự.
Một hành trình “dở khóc dở cười” nhưng đầy kịch tính đang chờ phía trước.