Buổi sáng, bầu trời trong xanh như vừa được ai lau sạch bụi. Sân trường rộn rã tiếng cười vì hôm nay có giải bóng đá giao hữu giữa các lớp. Minh—à không, Lão Hổ trong thân xác Minh—đeo chiếc bảng tên học sinh, giày thể dục trắng đã ố, lầm lũi bước qua dãy hành lang. Hắn vẫn chưa quen với việc phải chào bảo vệ, cúi đầu với thầy giám thị, và đặc biệt… xếp hàng chờ vô lớp.
– Ê, Minh, mày đăng ký làm cổ động viên hay đăng ký… làm bia cho tụi nó sút vậy? – Một thằng bạn chọc.
Lão Hổ cười nhạt, không nói. Đêm qua hắn đã suy nghĩ rất nhiều. Giang hồ hay học đường đều có “luật”, và muốn tồn tại, hắn phải biết chơi đúng luật. Đánh nhau ở đây, hắn sẽ thua – không phải vì yếu, mà vì luật chơi ở trường không cho phép. Vậy thì hắn sẽ dùng cái khác: uy và mưu.
Giờ ra chơi, bọn Quang lại lù lù xuất hiện như ba cái bóng đen. Đầu gấu học đường vẫn là chúng, đi tới đâu là chỗ đó xì xào. Quang ngoáy lưỡi, đập nhẹ lên ngực Lão Hổ:
– Mày còn thiếu bọn tao tuần trước. Hôm nay đóng bù lãi.
Hai thằng kia cười khùng khục. Một vài bạn nhìn sang, gương mặt vừa sợ vừa tò mò.
– Tôi không có tiền. – Lão Hổ bình tĩnh.
– Không có? – Quang búng tay. – Vậy nộp… đôi giày. Giày mày dù bẩn nhưng cỡ vừa chân tao.
Tiếng xì xào rộ hơn. Lão Hổ nheo mắt. Trong thế giới của hắn, sự im lặng đôi khi đáng sợ hơn gào thét. Hắn lặng lẽ tháo giày, nhưng không đưa. Hắn xách giày, bước băng qua sân, đi thẳng đến bảng tin của trường—nơi treo nội quy, đường dây nóng phòng chống bạo lực học đường, và đặc biệt là… camera góc cao chĩa thẳng xuống sân.
– Ê, mày trốn hả? – Quang gằn.
– Không. – Lão Hổ kéo ghế nhựa của đội cổ vũ lại cạnh bảng tin, ngồi xuống, đặt đôi giày lên đùi, rút sổ tay—thứ hắn mượn của Hương hôm qua—và viết.
Bọn Quang ngớ ra. Đám học sinh cũng ngơ ngác. Tên đại ca học đường bước tới:
– Mày viết gì vậy?
– Biên nhận. – Lão Hổ nói, giọng đều đều. – “Ngay tại vị trí có camera trường, Quang – lớp 12B – yêu cầu cưỡng đoạt tài sản là đôi giày thể dục của Minh – lớp 12A. Minh đồng ý nộp giày để đổi lấy an toàn thân thể. Lý do: bị chặn đường, yêu cầu nộp tiền lãi.” – Hắn đọc rõ từng chữ. Rồi hắn ngẩng mặt, nhìn thẳng ống kính camera, nói to: – “Nhờ nhà trường và công an phường hỗ trợ làm việc.”
Cả sân chết lặng.
Quang tái mặt. Hai thằng đi cùng nuốt nước bọt. Một đứa học sinh cúi đầu, khều bạn:
– Nó… nó chơi lớn quá mày ơi.
– Đưa giày đây! – Quang rít lên, cố vớt vát uy.
– Được thôi. – Lão Hổ bình thản viết thêm dòng: “Người nhận: Quang (ký tên). Chứng kiến: tập thể học sinh sân A giờ ra chơi thứ Hai.” Hắn đẩy tờ giấy tới. – Ký đi.
Quang nhìn tờ giấy như nhìn giấy triệu tập. Trán hắn lấm tấm mồ hôi. Hắn liếc quanh: camera đang chĩa thẳng, giám thị đang đi tới, đám đông nhao nhao điện thoại. Nếu ký, hắn tự chui đầu vô rọ; nếu giật, giám thị thấy hết; nếu đánh, có biên nhận, có camera, khỏi chối.
– Mày… mày được lắm! – Quang gằn, đá chiếc ghế nhựa, rồi phẩy tay. – Đi thôi!
Ba đứa rút êm. Sân trường bùng nổ: tiếng cười, tiếng vỗ tay, tiếng xì xào như ong vỡ tổ.
– Trời ơi, thằng Minh chơi đỉnh thiệt!
– Không cần đánh, nó vẫn thắng kìa!
– Nãy nó đọc cứ như… luật sư!
Hương đứng từ xa, ôm chặt tập vở, đôi mắt mở to ngạc nhiên rồi cong lên thành nụ cười. Cô bé bước đến đưa cho Lão Hổ miếng băng dán cá nhân:
– Lúc nãy chắc cậu căng thẳng lắm. Keo dán này dán lên vết bầm đi cho đỡ rát.
– Ờ… Cảm ơn. – Hắn thoáng khựng, giọng dịu xuống.
Hương nhìn hắn, bỗng nói:
– Khác mọi khi quá ha. Trước đây cậu chỉ cúi đầu, còn hôm nay… cậu ngẩng mặt.
Lão Hổ cười rất nhẹ:
– Có những lúc, chỉ cần ngẩng lên là bọn bắt nạt… tự cúi.
Ánh mắt họ chạm nhau nửa giây – yên ả, trong trẻo – giữa cái sân trường ồn ào. Hắn nhận ra, đã lâu rồi hắn không được nhìn một ánh mắt tin cậy như vậy ở thế giới của mình.
Chiều cùng ngày, Minh trong thân xác Lão Hổ ngồi trong phòng làm việc rộng thênh thang, bàn gỗ bóng như gương. Tường treo gươm, mấy bình rượu ngoại, bên dưới là két sắt. Cậu đang học thuộc lòng một loạt câu… “điệu nghệ” mà Lão Hổ dặn qua điện thoại:
– Không đánh trước.
– Kéo dài thời gian bằng ngôn từ lịch sự.
– Nói chuyện tiền như nói chuyện thời tiết.
– Đụng dao đụng súng là thất bại của người cầm đầu.
– Và câu chốt: “Bảo kê là bảo vệ – không phải bòn rút.”
Cửa bật mở. Thắng “râu”—tay đàn em thân cận—chui vào, giọng khàn:
– Đại ca, tối nay có vụ mấy đứa ở chợ đêm kêu đoàn “bảo kê” chém tiền. Chủ quầy giày nữ tên Phương tố bên mình siết. Bên phường đang rờ tới. Xử sao?
Minh khựng. “Siết” nghe là thấy run. Nhưng cậu nhớ lời dặn: giữ giọng trầm, ngắn, rõ.
– Đưa người lên đây. – Cậu nói.
Ít phút sau, hai gã bặm trợn bị lôi vào, tay vẫn còn mùi rượu. Thắng râu trừng mắt:
– Chúng mày bị tố “xin đểu”. Khai mau!
Hai gã lắp bắp. Minh nhìn, tim đập nhanh, nhưng cố tỏ ra… lạnh. Cậu hạ giọng:
– Luật số một của chỗ này là gì?
Hai gã ngơ ngác. Thắng râu đáp thay:
– “Bảo kê là bảo vệ – không phải bòn rút.”
Minh gật:
– Vậy các cậu đang làm gì?
Một gã luống cuống:
– Dạ… dạ tụi em chỉ… trêu thôi ạ.
– Trêu mà đòi 300 nghìn một tối? – Minh nheo mắt – Trêu hơi mắc.
Căn phòng im phăng phắc. Minh tiếp:
– Từ tối nay, huỷ khoản “quỹ trêu”. Hai cậu ra chợ xin lỗi, hoàn tiền. Mang theo đồ… – Cậu nhìn Thắng, sợ nhắc dao – …ĐỒ ĂN. Mua hộp bánh, chai trà, đưa tận tay, nói “xin lỗi chị Phương”. Và chụp hình. Rõ chưa?
Hai gã há hốc. Thắng râu nhướng mày: đại ca hôm nay lạ lắm.
– Còn đội chợ đêm, – Minh tiếp, giọng như đọc kịch bản – từ tuần này, ai mặc áo bảo vệ, đeo thẻ, đứng cách quầy 3 mét, chỉ canh chừng cướp giật. Ai vi phạm – “treo giò” hai tuần, trừ thưởng Tết. Ký biên bản. Đi.
Hai gã cúi rạp. Thắng râu đứng hình năm giây, rồi dãn vai, nhoẻn cười:
– Đại ca nói gọn mà gắt. Nghe thấm phết.
Minh nuốt nước bọt. Cậu đang run trong bụng, nhưng bên ngoài trông… có vẻ ra gì. Khi hai gã đi khỏi, Thắng râu hạ thấp giọng:
– Đại ca, tối nay băng Hắc Báo rục rịch gom người. Chắc muốn “test” mình. Ta có ra tay không?
Câu “ra tay” khiến ruột Minh cuộn lại. Cậu nhớ rõ: “Đụng dao súng là thất bại.” Cậu nhìn lên trần, hít sâu:
– Ra tay. Nhưng không phải tay tụi mình.
– Hả?
– Tay pháp luật.
Thắng râu nheo mắt, rồi bật cười khẽ:
– Ý đại ca là… đẩy họ vô lỗi trước?
Minh gật:
– Nếu họ kéo người vũ khí, gọi phường. Nếu họ đòi “mượn” sân bóng chợ hẻm 8 để “tập kết”, tụi mình… đăng ký sân đó làm… giải bóng đá đêm gây quỹ, mời phường tới cắt băng. – Cậu nói liền mạch, phảng phất chất học đường lẫn… mưu “đại ca”.
Trong thoáng chốc, Thắng râu nhìn Minh như nhìn một Lão Hổ… khác. Vẫn uy, nhưng có khuôn. Vẫn cứng, nhưng có mềm. Y như cơn gió lạ thổi qua căn phòng vốn quen mùi thuốc lá.
– Em lo. – Thắng râu gật, rút điện thoại bấm lia lịa.
Trở lại sân trường. Buổi trưa, trận bóng giữa 12A và 12C diễn ra. Hương cầm bảng cổ vũ, tóc buộc cao, nụ cười rạng rỡ. Lão Hổ ngồi ghế nhựa bên lề, lặng lẽ nhìn bọn con trai hò hét. Hắn không hứng thú với bóng đá, nhưng thích… quan sát.
Phút thứ 15, quả bóng bổng bay ra ngoài sân, lao thẳng về phía dãy chậu cây—nơi một bé lớp 10 đang cúi nhặt tập. Hương hốt hoảng:
– Cẩn thận!
Phản xạ giang hồ bùng lên. Lão Hổ bật dậy, lao qua, chống một chân lên mép ghế, nhoài người dùng… đầu gối hãm bóng, rồi bật cổ chân bật lại ra mép sân. Quả bóng lăn chầm chậm tới chân đội trưởng 12A, hắn sút một phát, vào!
Sân trường nổ tung. Không ai kịp thấy cú bật người “đúng sách” đến thế, chỉ thấy thằng Minh gầy gò bỗng… quá ngầu. Hương trợn tròn mắt:
– Cậu… cậu chơi bóng à?
– Không. – Hắn nhún vai – Chỉ… đỡ bóng.
Tiếng hô “Minh! Minh!” vang rào rào. Quang đứng bên kia, mặt sa sầm. Uy của hắn vừa bị đối thủ… cướp mất trong một pha bóng ngẫu hứng.
Giờ ra chơi sau trận, vài đứa bạn vây quanh:
– Mày dạy tao cú đỡ đó đi!
– Mày trước đây như cái que, nay sao nhanh vậy?
– Mày ăn gì sáng nay thế?
Lão Hổ phẩy tay, tủm tỉm:
– Ăn… cháo.
Cả đám cười lăn. Quang đi ngang, cố tỏ ra thản nhiên, nhưng khóe môi giật giật. Thằng đầu gấu cảm nhận rất rõ: cán cân trong lớp đang dịch chuyển. Không phải vì đánh đấm, mà vì… khí chất.