hoán đổi thân phận

Chương 10: Tập kích trong đêm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bầu trời đêm phủ kín màn đen, trăng mờ như tấm gương bị phủ bụi, ánh sáng lạnh lẽo vương xuống doanh trại tĩnh mịch. Tiếng trống canh vang lên đều đặn, xen lẫn cùng tiếng côn trùng rả rích, tưởng chừng yên bình nhưng lại ẩn chứa sự nặng nề khó tả.

Trong lều lớn, A Sở trở mình không ngủ được. Nàng nghe rõ tiếng gió lùa qua khe lều, nghe cả tiếng binh sĩ đi tuần bên ngoài, bước chân nặng nề mà rành rọt. Kể từ sau khi qua sông, nàng luôn cảm thấy có ánh mắt vô hình nào đó dõi theo, khiến tim nàng như bị dây tơ siết chặt.

Nàng ngồi dậy, quấn thêm áo choàng mỏng, khẽ thở dài.

“Có lẽ… chỉ là ta quá nhạy cảm thôi.” – nàng thì thầm, nhưng trong lòng lại chẳng hề yên ổn.

Đúng lúc đó, tiếng bước chân vang lên trước lều.

“Điện hạ, đã khuya rồi. Người chưa ngủ sao?” – giọng trầm thấp quen thuộc, là Lục Tranh.

A Sở khẽ giật mình, rồi đáp:

“Ta… chỉ không buồn ngủ.”

Nàng ngập ngừng một lát, rồi hỏi:

“Bên ngoài… có gì lạ không?”

Lục Tranh im lặng chốc lát, sau mới trầm giọng:

“Quả thực, ta cảm thấy có người theo dõi. Nhưng ngươi không cần lo, ta sẽ bảo vệ điện hạ.”

Nghe câu nói ấy, tim A Sở run lên một nhịp. Nàng muốn hỏi: Nếu một ngày biết ta không phải công chúa, chàng còn bảo vệ ta không? Nhưng lời ra đến môi lại nghẹn lại, nàng chỉ cúi đầu, khẽ đáp:

“Vất vả cho tướng quân rồi.”

Đêm dần về khuya. Sương lạnh phủ trắng mặt đất, lửa trong doanh dần lụi. Bỗng một tiếng chim lạ rít lên, rồi bóng đen từ trong rừng lao ra như gió.

“Địch tập kích!” – tiếng hô vang rền khắp trại.

Trong khoảnh khắc, tiếng binh khí va chạm, tiếng ngựa hí, tiếng người kêu vang lên hỗn loạn. Binh sĩ Đại Tề lập tức xông ra ứng chiến, ánh đao thương lóe sáng trong đêm tối.

Lục Tranh lập tức rút trường thương, quát lớn:

“Bảo vệ kiệu công chúa!”

Nhưng bọn hắc y đã chuẩn bị kỹ. Chúng như đàn sói dữ, từ bốn phương tám hướng ập vào, mục tiêu chỉ có một – chính là lều công chúa.

A Sở bị tiếng chém giết làm hoảng loạn, trong lều đèn đuốc rung lắc, nàng run rẩy lùi lại. Một tên hắc y xông vào, đao sáng như chớp chém xuống.

“A…!” – nàng kêu lên, ngỡ cái chết cận kề.

Ngay khoảnh khắc ấy, Lục Tranh xuất hiện, mũi thương của hắn xuyên qua cổ tên kia, máu bắn tung tóe. Hắn chắn trước mặt nàng, ánh mắt lạnh lẽo như băng:

“Có ta ở đây, đừng sợ.”

A Sở nhìn bóng lưng hắn, tim đập loạn nhịp. Cảnh tượng ấy, nàng biết mình sẽ không bao giờ quên.

Trận chiến ngoài kia càng lúc càng khốc liệt. Đám hắc y thân thủ quái dị, rõ ràng được huấn luyện kỹ. Một tên cười gằn:

“Chỉ cần bắt được công chúa giả, tất cả sẽ sụp đổ!”

Câu nói ấy lọt vào tai Lục Tranh, khiến ánh mắt hắn chợt lóe lên sát khí.

“Công chúa giả?” – hắn lạnh lùng lặp lại trong đầu, nhưng chưa kịp nghĩ nhiều, mũi đao đã chém tới, buộc hắn phải tiếp tục chiến đấu.

Hắn tung thương xoay vòng, mỗi đường thương đều mang khí thế dời non lấp biển, ép lui từng kẻ địch. Nhưng bọn hắc y như không biết sợ, càng lúc càng nhiều, vây chặt lấy kiệu công chúa.

Một tên lợi dụng khe hở, lao thẳng vào trong. A Sở bị hắn túm lấy, kéo ra ngoài.

“Buông ta ra!” – nàng vùng vẫy, nhưng sức yếu không chống nổi.

Lục Tranh vừa giết ba tên, quay lại đã thấy nàng bị lôi đi, mắt hắn bùng nổ lửa giận.

“Dám động đến nàng trước mặt ta?!”

Hắn như mãnh hổ xông tới, một thương đâm xuyên vai tên hắc y, kéo mạnh khiến hắn ngã quỵ. Rồi hắn ôm lấy A Sở, giọng khàn đặc nhưng kiên định:

“Có ta ở đây, không ai có thể bắt được nàng.”

A Sở gục trong lòng hắn, nghe rõ nhịp tim dồn dập của hắn, nóng hổi và mãnh liệt, trái ngược hẳn với nét lạnh lùng thường ngày.

Trận đánh kéo dài đến khi trống báo viện từ đội quân tuần tra vang lên, bọn hắc y mới rút đi, bỏ lại hơn chục xác chết.

Binh sĩ Đại Tề thương vong không ít, nhưng quan trọng hơn, công chúa vẫn bình an. Ai nấy đều thở phào.

Trong lều, A Sở được dìu trở lại, sắc mặt nàng trắng bệch, mồ hôi đầm đìa. Lục Tranh quỳ xuống, kiểm tra vết thương, xác nhận nàng chỉ bị trầy xước nhẹ. Hắn mới thở hắt ra, ánh mắt tràn ngập căm hận với kẻ đã ra tay.

“Chúng nhắm thẳng vào công chúa. Rõ ràng đã sắp đặt từ lâu.” – hắn nói với cận vệ.

“Nhưng… tại sao chúng gọi điện hạ là ‘công chúa giả’?” – một binh sĩ lỡ miệng hỏi.

Không khí trong lều bỗng chốc nặng nề. A Sở cứng người, tim như bị bóp nghẹt. Nàng cúi gằm mặt, sợ rằng chỉ cần chạm mắt, Lục Tranh sẽ nhìn thấu tất cả.

Lục Tranh liếc nhìn nàng, trong mắt thoáng qua tia nghi hoặc, nhưng rất nhanh hắn che giấu, trầm giọng ra lệnh:

“Chuyện vừa rồi, không ai được nhắc lại nửa chữ. Nếu để lọt ra ngoài, quân pháp xử trí.”

“Tuân lệnh!” – mọi người đồng thanh.

Chỉ còn lại hai người trong lều, A Sở vẫn run rẩy. Lục Tranh nhẹ giọng:

“Ngươi sợ lắm sao?”

Nàng khẽ gật, đôi mắt ướt rưng rưng. Trong khoảnh khắc, nàng yếu ớt đến mức khiến người khác muốn ôm chặt mà che chở suốt đời.

Lục Tranh nhìn nàng, bàn tay giơ lên rồi lại dừng giữa không trung. Hắn muốn chạm vào nàng, nhưng lý trí lại ngăn cản. Cuối cùng, hắn chỉ nói:

“Nghỉ ngơi đi. Từ nay, ta sẽ luôn ở ngay trước lều ngươi. Chỉ cần ta còn thở, sẽ không ai chạm được vào ngươi.”

A Sở ngẩng đầu, đôi mắt long lanh dán chặt lấy bóng lưng rắn rỏi của hắn. Trong lòng nàng dấy lên cảm xúc phức tạp: vừa biết ơn, vừa day dứt, lại xen lẫn một tia khát khao khó nói thành lời.

Nàng biết, sự giả dối của mình sớm muộn cũng bị lật tẩy. Nhưng giây phút này, trong vòng tay hắn, nàng chỉ muốn tin tưởng và dựa dẫm, dù chỉ một lần…


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×