hoán đổi thân phận

Chương 11: Nỗi hoài nghi


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trời vừa hửng sáng, sương mờ còn giăng kín thung lũng. Doanh trại Đại Tề một đêm kinh động, giờ phút này mang theo bầu không khí nặng nề khó tả. Tiếng binh sĩ dọn dẹp chiến trường, tiếng rên rỉ của thương binh hòa cùng mùi máu tanh thoang thoảng, tất cả như một vết sẹo khắc vào lòng người.

Lục Tranh đứng trên đồi thấp, ánh mắt sắc bén nhìn về hướng kẻ địch rút lui. Hắn trầm mặc, hai tay khoanh trước ngực, thân hình toát ra uy nghiêm khó ai dám lại gần. Cận vệ thân tín là Trương Hạo khẽ bước đến, khom người báo:

“Đại tướng quân, bọn hắc y lần này lai lịch không rõ. Nhưng từ thủ pháp và khí giới, thuộc hạ đoán có liên quan đến Tây Lương.”

“Tây Lương…” – Lục Tranh lẩm bẩm, tròng mắt tối sầm lại. – “Nếu thật là chúng, thì mục tiêu không đơn thuần là công chúa.”

Trương Hạo ngập ngừng rồi thấp giọng:

“Thuộc hạ còn nghe… trong lúc giao đấu, có tên đã buột miệng gọi công chúa là ‘giả’. Chuyện này… phải chăng—”

“Câm miệng!” – Lục Tranh lạnh giọng cắt ngang, ánh mắt lóe lên tia sát khí. – “Chuyện đó, không được truyền ra ngoài. Nếu để lọt đến tai người khác, sĩ khí sẽ dao động.”

Trương Hạo vội quỳ xuống:

“Thuộc hạ tuân lệnh!”

Nhưng khi bóng dáng Trương Hạo lùi xa, Lục Tranh mới siết chặt nắm tay. Trong đầu hắn, câu nói kia cứ vang mãi: công chúa giả. Một hạt giống nghi hoặc nhỏ bé, bắt đầu nảy mầm.

Trong lều, A Sở ngồi trước gương đồng. Khuôn mặt nàng tái nhợt, đôi mắt sưng đỏ vì cả đêm không chợp mắt. Đầu óc nàng vẫn văng vẳng tiếng chém giết, mùi máu tươi, cùng hình ảnh bản thân suýt bị kéo đi.

“Nếu không có Lục Tranh…” – nàng thì thầm, tay bất giác siết chặt vạt áo.

Nỗi sợ dần nhường chỗ cho một cảm giác khác: vừa ấm áp vừa đau đớn. Hắn đã liều mạng vì nàng, nhưng hắn lại tin nàng là công chúa Đại Tề. Một ngày nào đó, khi sự thật phơi bày… hắn sẽ nhìn nàng bằng ánh mắt thế nào? Khinh bỉ? Oán hận? Hay coi nàng là kẻ phản bội?

“Không… ta không muốn nghĩ nữa.” – nàng lắc đầu, nhưng nước mắt lại rơi xuống gương mặt gầy gò.

Đúng lúc đó, rèm lều lay động. Lục Tranh bước vào, thân áo giáp dính bụi đất và máu khô, khí thế khiến không gian như bị nén lại.

A Sở vội lau nước mắt, ép giọng bình thản:

“Đại tướng quân đến… là có việc gì sao?”

Lục Tranh quan sát nàng một lát, ánh mắt thoáng qua tia phức tạp. Hắn nói chậm rãi:

“Ta đến để xác nhận… điện hạ có bị thương không.”

A Sở cúi đầu, đáp khẽ:

“Ta không sao. Nhờ có tướng quân…”

Hắn nhìn nàng, trong lòng như có tảng đá đè nặng. Hắn muốn hỏi, muốn chất vấn: Ngươi rốt cuộc là ai? Nhưng nhìn vào gương mặt yếu ớt kia, những lời nghi ngờ lại nghẹn nơi cổ họng.

Cuối cùng, hắn chỉ nói:

“Từ nay, ta sẽ tăng gấp đôi binh lực quanh lều điện hạ. Dù bất cứ giá nào, ta cũng sẽ không để sự việc đêm qua tái diễn.”

A Sở khẽ gật, đôi mắt long lanh. Nhưng trong lòng, nàng lại run sợ: Nếu hắn biết ta không phải công chúa, liệu có còn giữ lời này không?

Đêm đến.

Doanh trại dần yên, nhưng trong lòng A Sở lại chẳng thể an. Nàng lặng lẽ cầm cây trâm bạc trong tay, ngắm ánh sáng phản chiếu mờ mờ. Đây là vật duy nhất nàng mang theo từ khi còn là cung nữ. Mỗi lần nhìn, nàng đều nhớ đến thân phận thật sự của mình.

Đột nhiên, ngoài lều vang lên tiếng xì xào. A Sở căng thẳng, bước ra, thấy hai binh sĩ đang tranh cãi nhỏ.

“Một tên hắc y gọi công chúa là giả, ngươi không nghe sao?”

“Suỵt! Đại tướng quân cấm không được nói ra. Muốn mất đầu à?”

A Sở nghe mà hồn vía lên mây. Nàng vội quay vào, trái tim như bị dao cứa. Tin đồn… rốt cuộc vẫn đã lan.

Trong lều chỉ huy, Lục Tranh ngồi một mình. Ngọn đèn dầu hắt bóng dài, đôi mắt hắn tối như vực sâu. Hắn lấy từ trong ngực ra một mảnh vải nhỏ – chính là vật rơi lại trong lúc giằng co với tên hắc y đêm qua.

Trên mảnh vải, thêu hình một đóa hoa sen đỏ.

“Hoa sen đỏ… Tây Lương mật giáo.” – Lục Tranh nhíu mày, bàn tay siết chặt. – “Nếu đúng là bọn chúng, thì chúng không thể nào nhầm lẫn thân phận công chúa… trừ phi…”

Hắn dừng lại, hít sâu, nhưng trong lòng đã rõ: Trừ phi người kia thật sự không phải công chúa.

Sát khí dâng lên, nhưng rồi ánh mắt hắn lại dịu xuống, mâu thuẫn như bị xé làm đôi. Một bên là lý trí của tướng quân, một bên là tình cảm mơ hồ dành cho nàng.

“Không… cho dù là giả, ta cũng không cho phép kẻ khác tổn thương nàng.” – hắn khẽ thì thầm, giọng khàn đặc.

Đêm khuya, A Sở vẫn chưa ngủ. Nàng mở cửa lều, thấy Lục Tranh ngồi bất động trước cửa, bóng dáng to lớn như tường thành.

Nàng bước đến gần, khẽ nói:

“Tướng quân… chưa nghỉ sao?”

Hắn mở mắt, ánh nhìn dịu đi khi thấy nàng.

“Ta từng hứa sẽ ở đây. Lời ta nói, không bao giờ thay đổi.”

Tim A Sở run rẩy. Trong khoảnh khắc, nàng muốn thốt ra sự thật, muốn nói cho hắn biết nàng chỉ là một cung nữ hèn mọn. Nhưng cổ họng lại nghẹn cứng, không thốt thành lời.

Hai người lặng im nhìn nhau dưới ánh trăng bạc. Khoảng cách gần đến mức nàng nghe rõ nhịp thở của hắn, cảm nhận được sự ấm áp phát ra từ thân thể cường tráng.

Trong lòng A Sở tràn ngập giằng xé: giữa giả dối và khát vọng, giữa sợ hãi và niềm tin. Còn trong mắt Lục Tranh, bóng dáng nàng phản chiếu lung linh, như một bí ẩn mà hắn vừa muốn khám phá, vừa muốn che chở đến cùng.

Bóng đêm càng dày, mà nỗi nghi hoặc cũng càng sâu. Một sợi dây vô hình, đã trói chặt hai người vào vòng xoáy không thể thoát.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×