Buổi sáng hôm ấy, bầu trời u ám, mây dày đặc như báo hiệu một cơn giông sắp tới. Doanh trại Đại Tề vẫn trong quá trình thu dọn tàn cục sau cuộc tập kích, nhưng không khí đã không còn vững vàng như trước. Những lời thì thầm, những ánh mắt lén lút bắt đầu xuất hiện, như những làn sóng ngầm chực tràn vỡ bờ.
A Sở ngồi trong lều, đôi bàn tay nắm chặt đến run run. Nàng đã nghe thấy — những lời xì xào không thể giấu được nữa.
“Nghe nói công chúa bị bọn hắc y gọi là giả…”
“Chẳng lẽ… thực sự có vấn đề với thân phận?”
“Nhưng sao đại tướng quân lại không nói gì? Ngài ấy là người sáng suốt, chắc chắn biết chứ?”
Những câu nói ấy như từng mũi dao sắc bén cắm vào tim nàng. A Sở tự hỏi, phải chăng đã đến lúc nàng không còn chốn dung thân?
Trong lều chỉ huy, Trương Hạo bước vào, thần sắc nặng nề.
“Đại tướng quân, thuộc hạ không giấu được nữa. Tin đồn đã lan khắp trại. Nhiều binh sĩ bàn tán rằng công chúa không phải là thật.”
Lục Tranh ngồi bên bàn, tay siết chặt cán thương, trán nổi gân xanh.
“Hỗn xược! Ai dám hoài nghi long thể công chúa, tức là hoài nghi quốc mệnh!”
Trương Hạo cắn răng:
“Nhưng nếu chúng ta không làm rõ, e rằng lòng quân dao động. Người thì thầm, kẻ bán tín bán nghi… lâu ngày sẽ thành loạn.”
Lục Tranh im lặng rất lâu, ánh mắt u tối như vực sâu. Hắn hiểu rõ: lời đồn chính là kẻ thù đáng sợ nhất. Nó không cần gươm giáo, chỉ cần gieo một hạt mầm, cũng có thể khiến cả doanh trại nghiêng ngả.
Chiều hôm đó, khi A Sở bước ra ngoài hít thở, nàng cảm nhận rõ ánh mắt binh sĩ. Có người nhìn nàng với sự ngờ vực, có kẻ cúi đầu tránh, lại có người thì thầm cười nhạt. Không ai còn kính cẩn như trước.
Một nhóm lính trẻ thậm chí cố tình nói lớn để nàng nghe thấy:
“Công chúa gì mà tay trắng nhợt nhạt, chẳng có khí chất vương tộc chút nào.”
“Đúng vậy, lại còn khóc lóc yếu ớt như cung nữ. Ai mà tin được.”
A Sở khựng lại, mặt tái đi. Lời nói ấy chạm đúng vào sự thật nàng đang che giấu. Nàng cúi đầu, lặng lẽ quay người, trái tim như bị xé toạc.
Đêm xuống, một sự việc càng khiến tình hình thêm rối ren.
Có binh sĩ phát hiện trong hành lý của nàng một cây trâm bạc. Trâm này giản dị, không hề mang hoa văn quý tộc, lại giống hệt kiểu nữ tỳ trong cung thường dùng. Tin tức ấy lan ra như lửa gặp gió.
“Công chúa mà lại mang trâm của cung nữ?”
“Chẳng lẽ… thật sự là giả?”
Tin đồn bùng phát, không còn có thể ngăn chặn.
Trước sức ép, Lục Tranh buộc phải triệu tập một cuộc họp nhỏ giữa các tướng lĩnh. Không khí trong trướng nặng nề. Một phó tướng khom người nói:
“Đại tướng quân, thuộc hạ không có ý bất kính, nhưng nếu quả thật công chúa là giả, mà chúng ta vẫn hộ tống… hậu quả sẽ khó lường. Nước bạn biết được, chẳng phải sẽ coi thường Đại Tề sao?”
Một tướng khác lại phụ họa:
“Xin tướng quân suy xét kỹ. Chúng ta bảo vệ nàng, liệu có đáng hay không?”
Không khí chợt như đông cứng. Tất cả ánh mắt đều dồn về Lục Tranh.
Hắn chậm rãi đứng lên, giọng vang như sấm:
“Công chúa có giả hay thật, không đến lượt các ngươi phán xét! Bổn tướng chỉ biết, nàng đang ở trong doanh của ta, thì ta có trách nhiệm bảo vệ đến cùng!”
Lời nói rắn rỏi khiến cả trướng im bặt. Nhưng trong lòng, sự nghi hoặc vẫn chưa tiêu tan.
Tin tức ấy cuối cùng cũng đến tai A Sở. Nàng nghe mà cả người run lên, mắt mờ đi vì hoảng sợ. Trong bóng tối, nàng ôm lấy trâm bạc, nức nở thì thầm:
“Đúng… ta vốn chỉ là cung nữ. Làm sao có thể mãi giấu được?”
Một bàn tay bỗng đặt lên vai nàng. A Sở giật mình, quay lại thấy Lục Tranh. Hắn nhìn nàng, ánh mắt vừa kiên định vừa chất chứa phức tạp.
“Đừng nghe những lời ấy.” – hắn nói chậm rãi. – “Cho dù thiên hạ có nghi ngờ, ta vẫn đứng về phía nàng.”
A Sở ngỡ ngàng, rồi nước mắt tuôn rơi. Nàng khẽ hỏi:
“Nhưng… nếu một ngày sự thật phơi bày, tướng quân… còn đứng về phía ta nữa không?”
Lục Tranh im lặng. Hắn không trả lời ngay, chỉ đưa mắt nhìn xa xăm, nơi ánh trăng mờ phủ xuống doanh trại. Trong lòng hắn, một cơn bão tố đang dấy lên: giữa lòng trung thành với quốc gia, và tình cảm dành cho một nữ tử không rõ thân phận.
Cuối cùng, hắn nghiêng người, thì thầm:
“Dù ngươi là ai, chỉ cần ngươi không phản bội Đại Tề… ta sẽ không bỏ rơi ngươi.”
A Sở òa khóc trong lặng lẽ, dựa vào ngực hắn. Trong khoảnh khắc ấy, nàng cảm thấy dù cả thế gian quay lưng, vẫn còn một bờ vai duy nhất để nàng dựa dẫm. Nhưng nàng cũng hiểu, sự thật vẫn đang đến gần, như lưỡi gươm lơ lửng trên đầu, có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.
Ngoài kia, gió đêm thổi ào ào. Trong bóng tối, không chỉ có binh sĩ bàn tán, mà còn có những đôi mắt bí ẩn đang dõi theo. Kẻ thù chưa biến mất. Chúng biết rất rõ: càng gieo nhiều nghi ngờ, doanh trại này sẽ tự chia rẽ từ bên trong.
Và trong cơn bão của tin đồn và sự thật, số phận của nàng cung nữ giả công chúa cùng vị tướng quân lạnh lùng kia, đã bắt đầu xoay chuyển theo hướng không thể ngờ tới…