hoán đổi thân phận

Chương 13: Kẻ ẩn mặt trong doanh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trời về chiều, bầu không khí trong doanh trại nặng nề đến khó thở. Những đám sương mỏng từ rừng núi kéo đến, phủ lên mặt đất, khiến ánh sáng lờ mờ của những ngọn đuốc càng thêm hiu quạnh. Binh sĩ Đại Tề vẫn hối hả thu dọn tàn cục sau trận tập kích, nhưng ánh mắt lén lút, những lời thì thầm bắt đầu xuất hiện khắp nơi.

A Sở ngồi trong lều, tay cầm trâm bạc, lặng lẽ nhìn vào bóng mình trong gương. Mỗi ánh sáng phản chiếu như soi thấu sự dối trá nàng đang gồng mình che giấu. Trái tim nàng đập dồn dập, vừa lo lắng cho bản thân vừa sợ hãi khi nghĩ đến ánh mắt Lục Tranh nếu biết sự thật.

Bỗng, tiếng bước chân vang lên ngoài lều, nhẹ nhưng đều đặn. A Sở giật mình, đứng dậy, kéo rèm nhìn ra. Một bóng người mờ ảo trong sương, di chuyển khéo léo, thoắt ẩn thoắt hiện giữa các lều trại.

“Có kẻ lạ trong doanh…” – nàng thầm nghĩ, tim đập mạnh.

Cùng lúc, Lục Tranh đứng ngoài cửa trướng, quan sát bốn phía. Trực giác chiến trường của hắn mách bảo, nguy hiểm đang gần kề. Bóng người kia không phải lính Đại Tề, hắn nhận ra ngay. Hắn bước ra khỏi lều, tay siết chặt trường thương, mắt dò xét mọi ngóc ngách.

Người lạ di chuyển như bóng ma, len lỏi giữa các lều, đôi mắt hắn lóe lên ánh sáng lạnh. Mục tiêu rõ ràng: A Sở.

Lục Tranh nhíu mày, dứt khoát gọi Trương Hạo:

“Cử một nhóm theo dõi kẻ đó. Không được để hắn chạm vào điện hạ.”

Trong khi đó, kẻ lạ đã lẻn vào khu vực gần lều A Sở. Nàng vẫn chưa nhận ra, chỉ thấy bóng người mờ ảo xuất hiện trong lều khi nàng quay lại. Một cú túm mạnh khiến nàng vội hét lên:

“Á… cứu ta!”

Ngay khoảnh khắc ấy, bàn tay rắn chắc của Lục Tranh đã ôm lấy nàng, kéo nàng vào sau lưng hắn. Trường thương vung lên, ánh sáng bạc lóe sáng trong bóng đêm.

“Đứng yên!” – giọng hắn vang như sấm.

Tên xâm nhập giật mình, không ngờ bị phát hiện sớm, tung ra một nhát đao chém vào không khí. Lục Tranh nhanh như cắt, một thương thẳng vào sườn đối phương. Kẻ đó kêu lên một tiếng, rồi lùi lại, biến vào bóng tối.

A Sở run rẩy, dựa vào ngực hắn, cảm nhận nhịp tim dồn dập của Lục Tranh. Trận tập kích ngoài sông vẫn còn khiến nàng rùng mình, nhưng khoảnh khắc này, sự lo sợ đã chuyển thành cảm giác ấm áp: một bờ vai duy nhất khiến nàng tựa vào, dù cả thế gian có quay lưng.

“Ngươi… ngươi là ai?” – nàng thì thầm, nhưng giọng run rẩy.

Lục Tranh nhíu mày, đôi mắt sâu thẳm đầy nghi vấn:

“Câu trả lời chưa quan trọng bằng việc… ta phải chắc chắn nàng an toàn. Cho dù có bao nhiêu kẻ thù, chỉ cần nàng còn sống, ta sẽ giết sạch.”

A Sở khẽ gật, nước mắt trào ra. Nàng hiểu, tình cảm nàng dành cho hắn cũng dâng trào mạnh mẽ như bão tố, nhưng vẫn phải kiềm chế để che giấu thân phận thật.

Sự kiện này khiến Lục Tranh càng hoài nghi. Trong cuộc họp nhỏ sau đó, hắn quan sát từng binh sĩ, ánh mắt sắc bén như dao. Một cặp mắt trẻ tuổi, vô tình liếc qua trâm bạc của A Sở, lập tức bị hắn soi thẳng.

“Ai còn cố tình xúi giục, tạo nghi ngờ, sẽ xử lý theo quân pháp!” – giọng hắn lạnh lùng.

Binh sĩ im bặt, nhưng trong lòng không khỏi run rẩy. Ai cũng biết, Lục Tranh không chỉ giỏi chiến đấu, mà còn nghiêm khắc trong kỷ luật.

Đêm hôm ấy, A Sở khó ngủ. Nàng ngồi trước cửa lều, tay cầm trâm bạc, nghĩ về kẻ lạ. Ai đã sai khiến hắn xông vào doanh trại? Và liệu hắn có biết sự thật về nàng?

Lục Tranh đứng ngoài, dáng người như tường thành, ánh mắt dò xét bầu trời đêm và xung quanh doanh trại. Hắn không ngủ, trực giác chiến trường mách bảo kẻ địch chưa kết thúc.

Nàng lặng lẽ tiến đến, giọng run run:

“Tướng quân… không cần ngủ sao?”

Hắn quay lại, ánh mắt dịu đi khi thấy nàng.

“Ta hứa sẽ ở đây.” – giọng trầm, nghiêm nhưng ẩn chứa sự quan tâm sâu sắc. – “Bất cứ điều gì xảy ra, ta sẽ bảo vệ nàng.”

A Sở cúi đầu, nước mắt trào ra. Nàng biết, dù có bao nhiêu bí mật, Lục Tranh vẫn là người duy nhất khiến nàng an tâm. Nhưng sự thật vẫn là mối nguy: nếu tin đồn lan ra, kẻ địch biết được, nàng và cả hắn đều có thể rơi vào bẫy.

Ngoài doanh trại, bóng tối dày đặc. Những đôi mắt giấu mặt vẫn dõi theo, chực chờ thời cơ. Kẻ thù hiểu rõ, nghi ngờ từ bên trong mạnh hơn gươm giáo. Một hạt mầm nghi kỵ nhỏ, kết hợp với âm mưu bên ngoài, đủ sức khiến doanh trại tan rã từ bên trong.

Và trong bóng đêm ấy, A Sở và Lục Tranh, hai con người cùng bị ràng buộc bởi số phận, đang đứng trước ranh giới mong manh: giữa an nguy, tin tưởng, và tình cảm chưa nói thành lời…


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×