Bầu trời hừng sáng, sương sớm giăng đầy mặt đất. Hoàng cung vẫn còn chìm trong tĩnh mịch, nhưng trong nội điện của Hoàng hậu, ánh nến chưa từng tắt.
A Sở quỳ trên nền gạch lạnh, thân thể run rẩy đến tê dại. Suốt một đêm qua, nàng vẫn chưa hoàn hồn khỏi lời phán quyết tàn nhẫn kia: từ nay nàng chính là công chúa Tề An Quân.
Trước mặt nàng, Hoàng hậu ngồi uy nghi trên ghế phượng. Khuôn mặt bà đoan trang, ánh mắt sáng lạnh như băng. Bên cạnh là hai ma ma thân tín, ai cũng cầm roi mây trong tay, chỉ cần Hoàng hậu hạ lệnh sẽ lập tức hành động.
A Sở cúi đầu, giọng nghẹn ngào:
“Nương nương, nô tì chỉ là kẻ hèn mọn… không dám gánh nổi thân phận cao quý như vậy. Xin nương nương nghĩ lại!”
Hoàng hậu mỉm cười nhạt, nụ cười chứa đầy khinh miệt:
“Ngươi nghĩ mình có quyền lựa chọn sao? Công chúa đã bỏ trốn. Lễ hòa thân là đại sự quốc gia, tuyệt đối không thể gián đoạn. Nếu chuyện này bại lộ, Đại Tề ta sẽ trở thành trò cười thiên hạ, Bắc Lương lấy cớ gây hấn, binh đao nổi lên… Ngươi tưởng mạng của một cung nữ như ngươi đủ để so sánh với giang sơn xã tắc?”
A Sở im bặt, cả người run rẩy.
Hoàng hậu tiếp lời, từng chữ nặng nề như đá rơi:
“Từ giờ khắc này, ngươi là Tề An Quân. Thân phận cũ của ngươi đã chết. Nếu dám trái lệnh, đừng trách ai khác mà hãy trách chính bản thân ngươi.”
Nói xong, Hoàng hậu phất tay. Hai ma ma lập tức lôi A Sở đứng dậy, ép nàng ngồi trước bàn trang điểm.
Một hộp trang sức lớn được mở ra: phượng quan, trâm ngọc, vòng ngọc, bội ngọc… tất cả đều là bảo vật hoàng gia. Ma ma không nói lời nào, bắt đầu chải chuốt mái tóc cho A Sở, từng bước biến nàng thành một tân nương cao quý.
Mỗi lần trâm ngọc cài vào tóc, A Sở lại thấy nặng thêm một phần. Trái tim nàng như bị khóa chặt, từng nhịp đập nặng nề.
Khi lớp phấn son hoàn tất, trong gương đồng phản chiếu gương mặt khác hẳn. Vẫn là đôi mắt ấy, sống mũi ấy, nhưng giờ lại khoác lên nét cao sang, uy nghi mà A Sở chưa bao giờ dám mơ.
Nàng hoảng sợ nhìn bản thân, cảm giác như đang bị nuốt chửng bởi một thân phận không thuộc về mình.
Giữa lúc ấy, cửa điện mở ra, một vị thái giám tiến vào, cung kính bẩm:
“Khởi bẩm nương nương, kiệu hoa đã chuẩn bị xong, binh mã hộ tống cũng sẵn sàng. Tướng quân Lục Tranh đang chờ ngoài cung môn.”
Hoàng hậu gật đầu:
“Tốt. Truyền lệnh xuống, không được để lộ nửa chữ về chuyện đêm qua. Ai dám nói, chém ngay lập tức.”
Vị thái giám vội vã tuân lệnh lui xuống.
Hoàng hậu quay lại nhìn A Sở, giọng sắc bén:
“Ngươi nhớ kỹ. Từ nay, ngươi là công chúa Tề An Quân. Trong lòng ngươi nghĩ thế nào, ta không quan tâm. Nhưng trước mặt thiên hạ, ngươi phải sống chết đóng vai công chúa. Nếu dám lộ sơ hở, ta sẽ giết cả nhà ngươi.”
Tim A Sở như ngừng đập. Gia đình… Cha mẹ và đứa em trai nhỏ ở quê nhà, vẫn đang trông chờ nàng gửi ít bạc để qua ngày. Nếu nàng phản kháng, chẳng khác nào đẩy họ vào chỗ chết.
Nàng cắn môi đến bật máu, nước mắt rơi lã chã nhưng không dám bật thành tiếng.
Cuối cùng, nàng gật đầu, giọng run run:
“Nô tì… không, thần nữ… tuân lệnh.”
Hoàng hậu nhếch môi hài lòng:
“Tốt. Từ nay, hãy nhớ kỹ—ngươi không còn là A Sở, chỉ còn lại công chúa Tề An Quân.”
Trời đã sáng rõ. Khi mặt trời vừa ló rạng phía chân trời, trống nhạc rộn ràng nổi lên, báo hiệu lễ rước dâu bắt đầu.
A Sở khoác lên mình bộ giá y đỏ thẫm thêu phượng hoàng, từng đường kim mũi chỉ óng ánh lấp lánh dưới ánh sáng. Trên đầu nàng là phượng quan nặng trĩu, che phủ gần nửa gương mặt.
Cung nữ dìu nàng đi ra ngoài, từng bước chân nặng nề như dẫm lên vực sâu.
Phía trước, đoàn rước dâu kéo dài, cờ quạt rợp trời, binh lính xếp hàng nghiêm ngặt. Giữa đoàn người, nổi bật nhất là nam nhân khoác giáp bạc, sống lưng thẳng tắp – Lục Tranh, đại tướng quân Đại Tề, người sẽ hộ tống “công chúa” đến tận Bắc Lương.
Dưới ánh mặt trời, dáng người hắn hiên ngang như núi, ánh mắt sắc bén quét một vòng, khiến ai nấy đều cúi đầu tránh né.
A Sở đứng trong kiệu, qua màn voan đỏ nhìn ra, tim nàng chợt thắt lại.
Từ nay trở đi, con đường phía trước không còn lối quay lại.
Nàng đã chính thức trở thành một kẻ mang thân phận giả dối, bị ép bước vào ván cờ định mệnh mà bản thân không hề lựa chọn.