Trống nhạc vang lên dồn dập, từng hồi như thúc giục bước chân người. Hương pháo tràn ngập không khí, đỏ rực cả một góc trời đông.
A Sở ngồi trong kiệu, tấm khăn voan đỏ phủ xuống che kín gương mặt. Khung kiệu được dát vàng, phượng hoàng khắc chạm tinh xảo, tám người khiêng vững vàng từng bước. Thế nhưng, bên trong kiệu, trái tim nàng run rẩy chẳng khác nào lá khô trước gió.
Bên ngoài, dân chúng đã tụ tập đông nghẹt để nhìn thấy cảnh tượng hiếm có: công chúa Đại Tề gả sang Bắc Lương. Họ reo hò, tung hoa, vỗ tay, tất cả đều nghĩ rằng người trong kiệu kia là công chúa cao quý, sắp trở thành hoàng phi nơi đất khách.
Nhưng chỉ có A Sở biết, nàng chỉ là một kẻ giả mạo, một con rối bị ép buộc đứng vào vị trí không thuộc về mình.
Bên cạnh kiệu hoa, tiếng vó ngựa dồn dập, bước chân binh lính chỉnh tề. Người ngồi trên con bạch mã dẫn đầu, chính là Lục Tranh – vị tướng quân trẻ tuổi nắm trong tay mười vạn đại quân biên ải.
Ánh mắt hắn lạnh lẽo, không chút dao động, như thể cả thế gian chỉ là một chiến trường, còn hắn là người duy nhất nắm giữ cục diện.
Một cung nữ khẽ nhấc màn kiệu, nghiêng người thì thầm với A Sở:
“Điện hạ, xin người bước ra làm lễ, rồi sẽ an vị trong kiệu để khởi hành.”
Giọng nàng run rẩy, nhưng vẫn phải cất lời.
A Sở nuốt khan, bàn tay nhỏ bé siết chặt vạt áo. Hai chân mềm nhũn, nhưng vẫn bị dìu xuống thảm đỏ trải dài đến tận cổng cung.
Trước mặt nàng, quan viên triều đình đã xếp thành hàng, quỳ rạp xuống tung hô:
“Cung nghênh công chúa vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
Tiếng hô vang vọng, như từng mũi dao đâm vào tim A Sở.
Nàng cúi đầu, không dám ngẩng mặt nhìn ai, chỉ theo sự dẫn dắt của nghi lễ mà bước đi. Mỗi bước đi, lòng nàng lại như rơi sâu thêm vào vực thẳm.
Khi đến trước cửa cung, Lục Tranh thúc ngựa tiến lên. Hắn xuống ngựa, bước đến gần kiệu, khom người hành lễ theo đúng nghi thức.
“Thần, Lục Tranh, phụng mệnh hộ tống công chúa xuất giá. Xin điện hạ an tâm, dẫu máu nhuộm chiến y, thần cũng sẽ bảo vệ điện hạ chu toàn.”
Giọng hắn vang vọng, trầm thấp mà kiên định.
A Sở ngẩng nhẹ mắt qua lớp voan đỏ, thấy gương mặt rắn rỏi, góc cạnh như được tạc từ đá. Đôi mắt đen sâu thẳm ấy không có chút mềm mại nào, chỉ có sự lạnh lùng của kẻ từng trải qua trăm trận sa trường.
Trong khoảnh khắc ấy, A Sở cảm thấy hơi thở nghẹn lại. Nàng bỗng hiểu, người đàn ông này chính là xiềng xích giam giữ nàng suốt chặng đường sắp tới.
Lễ xong, nàng được dìu lại vào trong kiệu hoa. Khi tấm màn kiệu buông xuống, thế giới ngoài kia trở thành một mảnh xa cách. Tiếng nhạc, tiếng pháo, tiếng người vỗ tay… tất cả vang dội hỗn loạn bên tai, nhưng nàng chỉ thấy lòng mình trống rỗng.
Chiếc kiệu bắt đầu được khiêng lên, lắc lư theo từng bước chân. A Sở ngồi bên trong, bàn tay nắm chặt lấy vạt áo đỏ thẫm, móng tay gần như bấu chảy máu.
Mùi hương gỗ trắc thấm vào hơi thở, nhưng chẳng xoa dịu được nỗi bất an đang gặm nhấm tâm can nàng.
Bất giác, A Sở nhớ đến cha mẹ và đứa em trai nhỏ nơi quê cũ. Họ có biết rằng con gái mình, chị gái mình, đang khoác thân phận giả dối, bước vào một cuộc hôn nhân chẳng hề có lối thoát?
Một giọt nước mắt lăn dài, thấm ướt khăn voan đỏ.
Đoàn kiệu hoa dần đi qua cổng lớn, tiến về hướng Bắc. Tiếng nhạc cưới rộn ràng vang vọng khắp kinh thành, dân chúng đứng hai bên reo hò tung hoa. Ai cũng tin rằng đây là cuộc hôn nhân rực rỡ, mở ra hòa bình giữa hai nước.
Nhưng trong lòng A Sở, đó chỉ là khởi đầu cho một chuỗi ngày dài u tối.
Nàng khẽ nhắm mắt, thì thầm trong lòng:
“Xin trời xanh phù hộ… để ta có thể sống sót.”
Từ trên lưng ngựa, Lục Tranh liếc qua kiệu hoa đang được khiêng đi giữa hàng quân. Tấm voan đỏ che kín, nhưng hắn lại cảm thấy trong lòng nảy lên một tia nghi hoặc.
Công chúa Tề An Quân trong lời đồn vốn là người kiêu ngạo, tính tình mạnh mẽ, nhưng hôm nay, nàng ngồi trong kiệu ngoan ngoãn, không có chút phản kháng nào.
Ánh mắt Lục Tranh khẽ tối đi.
Chiến trường dạy hắn rằng, bất cứ điều gì khác lạ đều có thể ẩn chứa nguy cơ.
Nhưng dù sao, đây là mệnh lệnh hoàng thất. Hắn chỉ có một nhiệm vụ duy nhất: dẫu tan xương nát thịt, cũng phải bảo vệ công chúa đến Bắc Lương.
Khoảnh khắc kiệu hoa lăn bánh qua cổng thành, A Sở biết, đời nàng từ đây đã bước sang một ngã rẽ không còn đường quay lại.
Và nàng không hề hay biết, người đàn ông đi bên cạnh kiệu hoa kia, rồi sẽ trở thành người khiến trái tim nàng đau đớn nhất, cũng là nơi duy nhất nàng muốn gửi gắm trọn đời.