Đoàn rước dâu dài dằng dặc, cờ xí tung bay, tiếng trống nhạc dồn dập át cả tiếng vó ngựa. Đội quân hộ tống sắp xếp thành hàng, kỷ luật nghiêm ngặt, khí thế như ra trận.
A Sở ngồi trong kiệu, lắng nghe tiếng bước chân đồng đều bên ngoài. Nàng không dám vén màn kiệu, chỉ nắm chặt hai bàn tay, cảm giác từng nhịp tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Ở phía trước, Lục Tranh ngồi thẳng trên lưng bạch mã. Áo giáp bạc sáng loáng phản chiếu ánh nắng, vai rộng, lưng thẳng, tư thế oai hùng, toát ra khí chất khiến người ta khó lòng rời mắt.
Binh sĩ phía sau kính cẩn gọi:
“Đại tướng quân, phía trước là đoạn đường qua rừng Hắc Thạch, có cần tăng cường cảnh giới không?”
Lục Tranh khẽ gật đầu, giọng dứt khoát:
“Chia đội tuần tra hai bên. Truyền lệnh không được lơ là. Đây là hành trình hòa thân, bất kỳ sơ suất nào cũng phải trả giá bằng máu.”
“Tuân lệnh!”
Lệnh vừa ban ra, đội quân lập tức tách ra, tuần tra hai bên đường. Tiếng giáp sắt va chạm, tiếng ngựa hí kéo dài, tạo nên bức tranh trang nghiêm mà ngột ngạt.
Trong kiệu, A Sở khẽ run. Nàng nghe loáng thoáng những lời đối thoại, biết rằng hành trình này tuyệt đối không yên ổn.
Nếu đoàn rước dâu bị tập kích, nàng – một “công chúa giả” – liệu có còn mạng sống để trở về?
Ý nghĩ ấy khiến tim nàng thắt lại. Nhưng đồng thời, nàng lại bất giác nhớ đến ánh mắt lạnh lùng của vị tướng quân kia. Người đàn ông ấy vừa thề sẽ bảo vệ nàng đến cùng, dù máu nhuộm chiến y.
Một cảm giác kỳ lạ len lỏi vào lòng, vừa bất an vừa như được che chở.
Đoàn quân đi đến rừng Hắc Thạch khi mặt trời ngả về tây. Cây cối um tùm, bóng tối bao phủ, tiếng gió rít qua tán lá khiến người ta lạnh sống lưng.
Lục Tranh giơ tay, ra hiệu toàn quân giảm tốc. Đôi mắt đen của hắn quét khắp xung quanh, sắc bén như loài ưng trên bầu trời.
“Cẩn thận. Có mùi máu.” – Giọng hắn trầm thấp, đủ để cận vệ nghe rõ.
Quả nhiên, chưa đi được bao xa, từ trong rừng vang lên tiếng động lạ. Bóng đen xuất hiện như quỷ mị, mũi tên lạnh lẽo lao vun vút ra ngoài, nhắm thẳng vào kiệu hoa!
“Cẩn thận!” – binh sĩ hét lớn.
Lục Tranh vung trường thương, xoay người đánh gạt mũi tên. Thân hình cao lớn chắn ngay trước kiệu, ánh bạc từ giáp sắt lóe sáng, khí thế ngút trời.
Tiếng hò hét, tiếng binh khí va chạm bùng nổ. Đoàn rước dâu rơi vào hỗn loạn.
Trong kiệu, A Sở ôm ngực, sợ hãi đến toát mồ hôi lạnh. Tiếng binh khí ngoài kia khiến nàng toàn thân run rẩy.
Nàng biết, chỉ cần mũi tên kia trúng đích, mọi giả dối của nàng sẽ bị vạch trần, còn bản thân thì mất mạng.
Ngay khoảnh khắc tưởng chừng tuyệt vọng, một giọng nói trầm mạnh mẽ vang lên sát bên:
“Điện hạ, đừng sợ. Có thần ở đây.”
Đó là Lục Tranh. Hắn vừa chặn thêm một mũi tên, đứng chắn ngay trước kiệu, dáng người như bức tường đồng vách sắt.
Dù nàng không thấy rõ gương mặt hắn, nhưng trong lòng A Sở chợt trào lên một niềm tin mơ hồ.
Cuộc tập kích diễn ra chớp nhoáng. Binh sĩ Đại Tề lập tức phản công, chỉ trong nửa canh giờ đã quét sạch toán thích khách. Máu thấm đỏ cả cỏ cây, xác người ngổn ngang dưới đất.
Lục Tranh rút trường thương, hất máu bám trên lưỡi thép. Hắn quay lại, giọng dõng dạc:
“Toàn quân nghe lệnh! Bảo vệ công chúa chu toàn, không được lơi lỏng nửa bước!”
“Tuân lệnh!” – tiếng hô vang trời.
Đêm hôm ấy, đoàn quân dừng chân tại trạm dịch ngoài rừng.
Trong kiệu, A Sở được dìu xuống, toàn thân mềm nhũn. Nàng vẫn chưa thoát khỏi cơn sợ hãi, đôi mắt còn ngân ngấn lệ.
Bỗng, một bóng áo giáp bạc tiến đến. Lục Tranh dừng ngay trước mặt nàng, ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống.
“Điện hạ, đường đến Bắc Lương còn dài, hiểm nguy khôn lường. Xin người chuẩn bị sẵn tinh thần.”
Giọng nói ấy dứt khoát, như một lời cảnh cáo, cũng như một lời trấn an.
A Sở cắn môi, khẽ gật đầu. Nàng muốn mở miệng nói lời cảm ơn, nhưng cổ họng nghẹn lại, không thốt nên lời.
Trong đôi mắt ấy, nàng thấy bóng mình nhỏ bé, run rẩy. Và nàng biết, con đường trước mặt sẽ còn đầy giông bão, nhưng từ hôm nay, bóng dáng vị tướng quân này đã in đậm trong sinh mệnh nàng, không cách nào xóa nhòa.