Sau trận tập kích ở rừng Hắc Thạch, đoàn quân trở nên cảnh giác gấp bội. Binh sĩ đi thành đội hình chặt chẽ, hầu như mỗi khắc đều có người tuần tra. Không khí ngột ngạt căng thẳng bao trùm khắp nơi.
A Sở ngồi trong kiệu, lòng vẫn chưa yên. Nàng vốn chỉ là một cung nữ nhỏ bé, nay lại khoác lên thân phận công chúa, phải ngồi trong kiệu xa hoa giữa hàng nghìn ánh mắt. Chỉ cần một sơ suất, nàng sẽ trở thành tội nhân của cả Đại Tề.
Bên ngoài, Lục Tranh vẫn đi đầu đoàn hộ tống. Hắn gần như không để lộ chút cảm xúc nào, ánh mắt như dao, luôn quét qua từng bụi cây, từng hòn đá bên đường. Bất kỳ động tĩnh nhỏ nào cũng không thoát khỏi tai mắt hắn.
Đường đi đến Bắc Lương gian nan, phải băng qua núi cao, sông rộng, rồi đến cả những vùng hoang mạc mênh mông.
Ngày thứ bảy, đoàn quân đến khe núi Thiên Hạ. Con đường hẹp, hai bên là vách đá dựng đứng, phía trên thường có kẻ cướp phục kích.
Lục Tranh cưỡi ngựa lên trước, ra hiệu toàn quân giảm tốc.
“Địa thế chỗ này hiểm yếu, dặn mọi người cẩn trọng. Kiệu công chúa đi giữa hàng, không được tách rời.”
Tiếng “Tuân lệnh” đồng loạt vang lên.
A Sở vén nhẹ rèm, thoáng nhìn thấy dáng người kiêu bạc cưỡi ngựa phía trước. Trong lòng nàng khẽ run: tại sao chỉ cần nhìn bóng lưng ấy thôi, nàng lại thấy an tâm đến vậy?
Đêm đến, đoàn quân hạ trại dưới chân núi. Ánh lửa bập bùng, lính gác đứng nghiêm, không ai dám lơ là.
Trong lều, A Sở khó ngủ. Tiếng gió rít ngoài kia hòa với tiếng sói tru khiến nàng càng thêm bất an.
Đột nhiên, bên ngoài vang lên tiếng bước chân nặng nề. Nàng giật mình, kéo chăn lên ngực. Nhưng khi rèm vén ra, chỉ thấy Lục Tranh bước vào.
“Điện hạ, trời lạnh, xin người đừng ra ngoài. Có việc gì, gọi cung nữ là được.” – Hắn nói, giọng điềm tĩnh.
A Sở khẽ gật đầu, tim đập loạn.
“Đại tướng quân… ban ngày đa tạ ngài bảo vệ.”
Đó là lần đầu tiên nàng chủ động mở miệng với hắn. Lục Tranh thoáng khựng lại, đôi mắt sâu thẳm dừng trên gương mặt mảnh mai của nàng.
“Đó là bổn phận của thần.” – Hắn đáp gọn, xoay người định rời đi.
Nhưng khoảnh khắc ấy, A Sở bỗng muốn hỏi nhiều hơn: nếu một ngày hắn biết nàng chỉ là cung nữ đóng giả, liệu hắn có còn vì nàng mà vung thương chắn tên?
Nàng mím chặt môi, nuốt những lời ấy xuống đáy lòng.
Sáng hôm sau, đoàn quân tiếp tục lên đường. Núi non hiểm trở, lương thảo cạn dần, thời tiết khắc nghiệt. Có binh sĩ ngã bệnh, có người vì kiệt sức mà ngất quỵ giữa đường.
A Sở nhìn cảnh ấy, lòng không khỏi dâng lên thương cảm. Nàng lén sai cung nữ chia chút thuốc men, lại tự tay nấu cháo loãng cho những binh sĩ bị sốt.
Lục Tranh biết chuyện, chỉ im lặng quan sát từ xa. Trong mắt hắn, “công chúa hòa thân” đáng lẽ chỉ cần ngồi trong kiệu, giữ gìn thân phận cao quý, nhưng nàng lại cúi người vì binh sĩ thấp hèn.
Một thoáng rung động, tựa như làn sóng nhỏ, khẽ gợn trong lòng vị tướng quân thép đá.
Cuối ngày, khi trăng treo lơ lửng giữa trời, A Sở ngồi trong kiệu, thầm thở dài. Nàng chưa bao giờ nghĩ hành trình giả công chúa lại khắc nghiệt đến thế, cũng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ bị lay động bởi ánh mắt kiên định của một nam nhân.
Nhưng chính trong gian nan, tình cảm mơ hồ kia lại càng bén rễ sâu hơn, âm thầm nảy mầm trong tim cả hai người – dù cả hai đều chưa nhận ra.