hoán hồn dưới ánh trăng

Chương 2: Đồi Thông Lặng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Mưa kéo dài suốt ba ngày, như thể bầu trời cũng đang giữ lại điều gì chưa muốn nói. Tôi đóng kín cửa, nằm nghe tiếng giọt rơi trên mái tôn, mỗi giọt là một nhịp tim lạc, lẫn trong tiếng gió rít qua khe cửa. Sau đêm ở căn nhà cũ, tôi sốt nhẹ, người mệt rã. Nhưng mệt mỏi không phải vì bệnh — mà vì thứ đang lớn dần trong đầu tôi: ký ức không thuộc về mình.

Mỗi khi nhắm mắt, tôi lại thấy hình ảnh cô gái ấy — Tú Nhi. Môi cô khép hờ, ánh mắt đen đặc như sương dày, và câu nói “về nhà” cứ lặp lại trong đầu, như một đoạn băng hỏng. Tôi thử viết ra giấy, những gì mình nhớ: căn hầm, chiếc rương, tấm ảnh, mùi hoa nguyệt quế. Nhưng mỗi lần viết đến chữ “Nhi”, tay tôi run, bút trượt thành một vệt đen.

Buổi sáng thứ tư, tôi tỉnh dậy với cảm giác ai đó vừa ngồi ở mép giường. Nệm vẫn còn lõm. Căn phòng lạnh hơn bình thường. Tôi bật dậy, bước đến gương — và thấy vệt nước trên kính, như dấu tay vừa mới rời đi.

Tôi nắm chặt dây chuyền trên cổ, tự nhủ đó chỉ là ảo giác, nhưng trái tim lại không nghe lời. Có gì đó trong tôi… đang thức dậy.

Buổi chiều, ba đến thăm. Ông mang theo một giỏ trái cây, hỏi han vài câu lặt vặt. Tôi thấy ông gầy hơn trước, mắt trũng sâu. Khi tôi nhắc đến “Đồi Thông Lặng”, ông khựng lại. Chỉ một thoáng thôi, nhưng tôi thấy rõ bàn tay ông siết chặt tay lái xe, đến mức khớp tay trắng bệch.

“Con nghe ai nói về chỗ đó?” – ông hỏi, giọng căng như sợi dây đàn.

“Tình cờ thôi. Trong mơ.” – tôi đáp.

Ông im, rất lâu. Rồi khẽ nói, gần như chỉ nói với chính mình: “Có những nơi… không nên quay lại. Dù chỉ là trong mơ.”

Tôi định hỏi thêm, nhưng ông cắt ngang, bảo phải về sớm vì có việc. Khi cửa khép lại, tiếng bước chân ông tan dần trong mưa, tôi thấy lòng mình nặng trĩu. Bởi linh cảm mách rằng, ông biết điều gì đó, điều mà tôi chưa được phép biết.

Đêm đó, tôi mở lại bức ảnh tìm được trong hầm. Dưới ánh đèn bàn, hình ảnh loang lổ của sân gạch, vệt trăng đỏ, và bóng người kéo lê thứ gì đó hiện rõ hơn. Tôi cố gắng soi thật kỹ, và nhận ra… nơi đó không xa lạ. Góc sân ấy, cây cột gãy, tường đá xám — tất cả trùng khớp với căn biệt thự trong giấc mơ đầu tiên.

Phía sau ảnh, dòng chữ “Nếu tôi không về, đốt nhà” khiến tay tôi run. Cô gái ấy muốn gì? Giải thoát? Hay báo thù?

Đúng lúc đó, đèn bàn chập chờn, ánh sáng chớp tắt. Mùi hoa nguyệt quế thoảng qua, nồng hơn, thật đến mức tôi quay đầu tìm nguồn. Cửa sổ vẫn đóng, rèm không lay. Nhưng trên mặt bàn, hai chiếc vòng bạc chạm vào nhau, phát sáng mờ mờ, như hít thở.

Tôi đưa tay chạm. Một tia lạnh buốt chạy dọc cột sống. Trong khoảnh khắc, mọi thứ quay cuồng. Khi mở mắt, tôi không còn trong phòng nữa — mà đứng giữa khu rừng thông.

Trăng treo đỏ rực trên đầu. Lá thông rụng lả tả, tiếng gió rít thành tiếng người. Dưới chân tôi là nền đất ướt và vết kéo dài hun hút. Tôi cúi nhìn, thấy vệt máu loang ra, chảy thành hình lưỡi liềm.

Một bóng người mặc váy trắng xuất hiện ở cuối con đường. Cô bước đến, chậm, mái tóc đen ướt sũng. Tôi muốn chạy, nhưng đôi chân không nghe lời.

“Dao…” – cô gọi. Giọng cô nhỏ, nhưng vang trong đầu tôi như tiếng vọng từ lòng đất.

“Cô muốn gì?” – tôi hỏi.

“Trả lại.”

“Trả… cái gì?”

Cô dừng lại trước mặt tôi. Khoảng cách chỉ còn một hơi thở. Đôi mắt cô sâu, và trong lòng mắt phản chiếu khuôn mặt tôi — nhưng không phải tôi. Một phiên bản khác, nhợt nhạt, cười không cảm xúc.

“Trả mạng.” – cô nói.

Tôi hét, cố giật lui. Một cơn gió mạnh quất qua, trăng vỡ thành ngàn mảnh sáng. Khi mở mắt lần nữa, tôi đã nằm lại trên giường, người đẫm mồ hôi. Tim đập nhanh như muốn phá vỡ lồng ngực. Nhưng điều khiến tôi sợ nhất là — dưới gối, có vệt đất ẩm, in rõ hình bàn chân nhỏ.

Sáng hôm sau, tôi đến thư viện thành phố. Tôi tra tất cả báo cũ, tìm kiếm “Đồi Thông Lặng”. Phần lớn chỉ nói đó là khu biệt thự bỏ hoang, từng thuộc về một gia đình giàu có. Nhưng ở trang báo năm năm trước, tôi dừng lại.

“Thi thể nữ sinh được phát hiện trong biệt thự bỏ hoang tại Đồi Thông Lặng.”

Tôi đọc kỹ.

Nạn nhân: Nguyễn Tú Nhi, 21 tuổi, sinh viên năm ba ngành sư phạm.

Nguyên nhân: nghi bị giết, xác bị giấu trong hầm.

Thủ phạm: chưa tìm ra.

Vụ án khép lại vì thiếu chứng cứ.

Tôi nhìn bức ảnh mờ in kèm — mái tóc dài, gương mặt nhòe. Nhưng cái vòng bạc trên cổ cô ấy… giống hệt cái tôi đang đeo.

Tôi rời thư viện trong tâm trạng hỗn loạn. Mưa bắt đầu rơi lất phất. Mỗi giọt nước như lời nhắc: đừng quên tên tôi.

Tối, tôi gọi cho ba. Ông không bắt máy. Tôi nhắn tin, hỏi ông có biết gì về vụ án năm năm trước ở Đồi Thông Lặng không. Tin nhắn chỉ hiện “đã xem” mà không có trả lời.

Khoảng nửa đêm, tôi nghe tiếng gõ cửa. Ba tiếng, ngắn, đều. Tôi nghĩ là ba, nên chạy ra mở. Nhưng ngoài hành lang chỉ có gió. Cửa phòng trọ đối diện hé mở, ánh đèn vàng hắt ra. Tôi nhìn kỹ — có thứ gì đó đặt dưới sàn, gói trong khăn trắng.

Tôi cúi nhặt. Bên trong là tóc dài, ướt nhẹp, cuộn chặt lại. Ở giữa tóc có cột một dải ruy-băng bạc, y như trong chiếc rương dưới hầm. Tôi ném gói tóc xuống, tim đập loạn. Nhưng khi ngẩng lên, cửa phòng đối diện đã đóng, không hề có ai sống ở đó.

Tôi hoảng loạn, lùi vào phòng, khóa chặt cửa. Đèn chớp tắt, rồi phụt tắt hẳn. Mùi hoa nguyệt quế tràn đầy căn phòng. Trong bóng tối, tiếng bước chân ai đó đi chậm quanh giường, tiếng gỗ kẽo kẹt theo từng nhịp. Tôi cố nín thở, không dám nhúc nhích. Rồi tiếng thì thầm vang lên, ngay sát tai:

“Anh ta… đã phản bội.”

“Anh ta?” – tôi run rẩy hỏi, dù biết chẳng ai trả lời.

Một tiếng cười khẽ, lạnh như gió lùa qua xương.

“Ba của cô.”

Cả người tôi cứng đờ. Tôi quay phắt ra, định bật đèn, thì bóng đen bên cạnh giường biến mất. Trên bàn, hai chiếc vòng bạc vỡ đôi, rơi xuống sàn, mỗi nửa lăn về một hướng. Tôi quỳ xuống nhặt, bàn tay chạm vào nền lạnh toát. Ngay dưới gầm giường, ánh trăng lọt qua khe cửa chiếu lên… một dòng chữ được khắc trên sàn gỗ:

“Tội lỗi bắt đầu từ ông ta. Nhưng kết thúc… ở cô.”

Tôi ngồi thụp xuống, nước mắt trào ra không kìm được. Phía ngoài cửa sổ, trăng đỏ hằn trên nền mây xám, như một con mắt mở to không bao giờ khép.

Trong lòng bàn tay tôi, dây chuyền bạc nóng lên — lần này không phải vì linh hồn Tú Nhi đang đến. Mà vì một phần trong tôi đang thức dậy, lặng lẽ hòa vào cô.

Tôi hiểu rồi. Câu chuyện chưa kết thúc.

Và người tiếp theo phải trả giá — là tôi.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×