Sáng hôm sau, Trần Diễm Khê không còn là cô bạn thân đơn thuần nữa. Với danh nghĩa được Tiểu Thanh nhờ giúp đỡ việc nhà, cô bắt đầu xuất hiện với vai trò “người giúp việc kiêm trợ lý” trong biệt thự tráng lệ, một cách để cô có cơ hội gần gũi Tưởng Dương mà vẫn không lộ thân phận thật.
Căn biệt thự rộng lớn, nhưng Diễm Khê di chuyển tự tin, nhẹ nhàng, như đã quen thuộc với không gian xa hoa này từ lâu. Mỗi bước chân đều được cân nhắc: vừa lịch sự, vừa thu hút ánh nhìn mà không gây nghi ngờ.
“Chào buổi sáng, Dương ca.” Giọng cô nhẹ nhàng khi bước vào phòng khách, nơi Tưởng Dương đang làm việc với một chồng hồ sơ dày.
Anh quay lại, hơi nhíu mày nhưng nhanh chóng nở nụ cười: “Sáng sớm đã thấy cô ở đây rồi à? Hình như cô là người phụ nữ duy nhất không bị đồ đạc ở đây làm cho bối rối.”
Diễm Khê mỉm cười, cúi đầu nhẹ: “Tôi chỉ muốn giúp mọi thứ gọn gàng thôi.” Nhưng trong ánh mắt cô, một tia tinh nghịch lóe lên – một cách để cô khiến anh ấy chú ý mà vẫn giữ khoảng cách vừa đủ.
Trong những ngày tiếp theo, Diễm Khê dần chứng tỏ bản thân là một người giúp việc thân thiện, chu đáo nhưng không quá lấn át. Cô biết cách quan sát, cách nấu những món ăn nam chính thích, cách chuẩn bị hồ sơ công việc hợp lý để Tưởng Dương cảm thấy dễ chịu.
Một buổi chiều, khi cô đang sắp xếp tài liệu trên bàn làm việc, Tưởng Dương bước lại gần:
“Cô làm việc cẩn thận thật đấy. Nhưng sao tôi có cảm giác cô luôn để ý đến tôi nhiều hơn công việc?”
Diễm Khê hơi giật mình, nhưng kịp nở nụ cười điềm tĩnh: “Chắc là do thói quen, tôi muốn mọi thứ hoàn hảo mà.”
Anh nhíu mày, ánh mắt dò xét nhưng không gay gắt, chỉ là tò mò: “Hoặc là cô đang giấu điều gì đó?”
Cô chỉ mỉm cười, không trả lời, nhưng trong lòng, cô biết ánh mắt anh ấy đã chạm đến phần sâu kín nhất – phần mà cô vẫn giấu kín: thân phận thật của mình, và cảm xúc dần lớn lên với anh.
Ngày hôm đó, Tiểu Thanh đi vắng, để Diễm Khê và Tưởng Dương có cơ hội ở cùng nhau. Diễm Khê tận dụng thời gian, đề nghị anh thử món tráng miệng mới mà cô tự tay chuẩn bị. Tưởng Dương nhấp một miếng, ánh mắt lóe lên bất ngờ:
“Không ngờ cô làm ngon như vậy. Hóa ra cô còn giỏi nấu ăn nữa à?”
Cô mỉm cười, mắt lấp lánh: “Tôi luôn muốn thử thách bản thân.”
Khoảnh khắc ấy, khoảng cách giữa họ dường như gần hơn một chút. Không còn là chủ nhân và người giúp việc, mà là hai con người đang trò chuyện, hiểu nhau từng chút một.
Tuy nhiên, trái tim Diễm Khê vẫn lo lắng. Cô biết, mỗi cử chỉ, mỗi ánh mắt đều có thể bị Tiểu Thanh nhìn thấy hoặc hiểu nhầm. Một chút sơ suất thôi cũng có thể tạo ra sóng gió không lường trước được.
Chiều hôm đó, khi Tưởng Dương vắng mặt để họp, Diễm Khê đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài, ngắm bầu trời chiều tím nhạt. Cô tự nhủ: “Phải giữ khoảng cách, nhưng cũng không thể phủ nhận cảm xúc. Nếu không, mọi chuyện sẽ trở nên quá phức tạp.”
Nhưng định mệnh lại chẳng cho cô lựa chọn quá an toàn. Ngay lúc đó, điện thoại vang lên – tin nhắn từ Tiểu Thanh:
“Cậu đang làm gì với Dương ca vậy? Sao tôi cảm thấy có gì đó không ổn?”
Diễm Khê đọc tin nhắn, môi khẽ nhếch lên một nụ cười bí ẩn. Cô biết, thử thách đầu tiên đã bắt đầu. Sẽ không đơn giản để vừa giữ được thân phận, vừa chinh phục trái tim nam chính, và không làm tổn thương Tiểu Thanh.
Bên ngoài, thành phố đã lên đèn, ánh sáng vàng vương trên những tòa nhà cao tầng. Trong lòng Diễm Khê, một cảm giác vừa hồi hộp vừa mạnh mẽ trỗi dậy. Cuộc chơi vừa mới bắt đầu, và người chiến thắng sẽ là kẻ biết giữ bí mật… và biết kiểm soát cảm xúc.