Buổi sáng hôm sau, không khí trong biệt thự vẫn yên ắng như mọi khi, chỉ có tiếng chim hót và ánh nắng nhẹ xuyên qua rèm cửa. Trần Diễm Khê khẽ mỉm cười khi bước vào bếp, nơi cô chuẩn bị một món quà đặc biệt – một chiếc bánh ngọt nhỏ xinh, với những chi tiết tinh tế mà cô biết chắc Tưởng Dương sẽ thích.
Cô không ngờ rằng một món quà nhỏ lại có thể trở thành bước ngoặt đầu tiên trong mối quan hệ của họ. Trên đường đưa bánh vào phòng khách, cô cố giữ tâm trạng bình tĩnh, từng bước chân nhẹ nhàng, như sợ làm xáo trộn không gian yên bình này.
Khi Tưởng Dương bước ra từ phòng làm việc, ánh mắt anh dừng lại trên chiếc bánh. Diễm Khê khẽ cúi đầu:
“Anh… này, tôi làm một ít bánh cho anh thử. Không ngon thì… anh đừng cười tôi nhé.”
Tưởng Dương nhíu mày, nụ cười từ từ nở trên môi: “Cô làm à? Chẳng cần phải nhún nhường đâu, tôi luôn tin vào khả năng của cô.”
Diễm Khê hơi đỏ mặt, nhưng vẫn đứng thẳng người, ánh mắt lóe lên niềm vui thầm kín. Khi anh cầm chiếc bánh lên, mùi thơm lan tỏa khiến trái tim cô nhảy loạn.
“Ăn thử xem sao nhé.” Cô dịu dàng nói.
Tưởng Dương cắn một miếng, nhíu mày rồi chớp mắt bất ngờ: “Thật ngon… tôi không nghĩ cô có thể làm ra bánh ngon thế này. Có vẻ cô còn giấu nhiều khả năng thú vị nữa.”
Diễm Khê cười, ánh mắt lấp lánh: “Vậy anh sẽ phải tự tìm hiểu thôi.”
Khoảnh khắc ấy, một điều kỳ lạ xảy ra. Ánh mắt Tưởng Dương dường như nhìn thấu cô – không chỉ là món bánh, mà là cả con người, cả sự tinh tế, khéo léo và cả những bí mật mà cô đang cố giấu kín. Diễm Khê cảm thấy tim mình rung lên, vừa vui mừng vừa lo lắng.
Nhưng chưa kịp tận hưởng, Tiểu Thanh xuất hiện ở cửa phòng khách. Cô nhìn Diễm Khê và Tưởng Dương, ánh mắt thoáng nghi ngờ nhưng vẫn nở nụ cười:
“Ôi, sao các cậu lại thân mật thế này? Diễm Khê làm bánh cho Dương ca à?”
Diễm Khê nhanh trí, giọng nhẹ nhàng: “Ừ, chỉ là món quà nhỏ, để cảm ơn anh ấy đã giúp đỡ hôm qua thôi mà.”
Tiểu Thanh gật đầu, nhưng ánh mắt không rời được hai người: có gì đó trong cách Tưởng Dương nhìn Diễm Khê khiến cô chợt cảm thấy lo lắng.
Sau khi Tiểu Thanh rời đi, Diễm Khê thở dài nhẹ nhõm. Cô biết, món quà nhỏ này đã để lại ấn tượng sâu sắc với Tưởng Dương, nhưng cũng đồng thời khơi dậy sự nghi ngờ của Tiểu Thanh – một thử thách mới, và có thể là sóng gió đầu tiên trong cuộc chơi này.
Chiều hôm đó, Tưởng Dương bất ngờ mời Diễm Khê đi dạo quanh khu vườn trong biệt thự. Ánh nắng chiều chiếu qua tán cây, tạo nên những vệt sáng lung linh trên đường đi.
“Cô làm bánh rất tốt… nhưng tôi tò mò, liệu còn nhiều điều cô giấu nữa không?” Anh hỏi, ánh mắt sâu thẳm như muốn tìm ra bí mật trong lòng cô.
Diễm Khê cười, ánh mắt tinh nghịch: “Nếu tôi nói ra, còn đâu là bất ngờ nữa chứ?”
Khoảnh khắc ấy, giữa ánh nắng và tiếng lá xào xạc, khoảng cách giữa họ dường như rút ngắn. Trái tim Diễm Khê đập nhanh, vừa hạnh phúc vừa lo sợ. Cô biết, với mỗi hành động nhỏ, mỗi cử chỉ thân thiện, cô đang dần lộ diện trong mắt Tưởng Dương, và drama với Tiểu Thanh sẽ không thể tránh khỏi.
Khi trở về phòng, cô nhìn ra cửa sổ, ánh chiều tà nhuộm đỏ thành phố. Một dòng cảm xúc vừa hưng phấn vừa bối rối trỗi dậy: cuộc chơi vừa mới bắt đầu, và món quà nhỏ hôm nay chính là bước khởi đầu cho những thử thách, những tình huống đầy drama sắp tới.
Trần Diễm Khê mỉm cười, mắt ánh lên quyết tâm: “Phải… tôi sẽ tiếp tục, sẽ duy trì bí mật… và sẽ khiến anh ấy cảm nhận được cảm xúc thật của tôi.”
Bên ngoài, thành phố rực sáng ánh đèn, nhưng trong lòng Diễm Khê, một cơn sóng ngầm đang dâng lên, hứa hẹn những ngày tháng sắp tới sẽ đầy kịch tính, bất ngờ và… trái tim cô sẽ không còn bình yên nữa.