Sáng hôm sau, biệt thự vẫn giữ nhịp điệu êm đềm thường ngày. Trần Diễm Khê đứng bên cửa sổ, nhìn ra khu vườn rộng lớn, ánh nắng len qua kẽ lá chiếu xuống nền gỗ bóng loáng. Trong lòng cô, một cảm giác vừa hứng khởi vừa lo lắng trỗi dậy. Từng cử chỉ, từng ánh mắt của Tưởng Dương vẫn còn vẹn nguyên trong tâm trí cô.
“Phải… tôi không thể để cảm xúc lấn át lý trí. Nhưng cũng không thể phủ nhận trái tim mình.” Cô tự nhủ, tay nắm nhẹ thành cửa sổ.
Tiểu Thanh xuất hiện, nụ cười rạng rỡ như mọi ngày, nhưng ánh mắt thoáng nghi ngờ. “Diễm Khê, hôm nay có muốn đi dạo cùng tớ không? Tôi có vài chuyện muốn tâm sự.”
Diễm Khê mỉm cười nhẹ, nở ra một nụ cười che giấu cảm xúc thật: “Được, tớ đi cùng cậu.”
Họ cùng nhau bước ra khu vườn, tiếng lá xào xạc dưới chân và những chú chim ríu rít trên cành. Nụ cười trên môi Diễm Khê trông thật tự nhiên, nhưng bên trong, cô đang cố gắng kiểm soát cảm xúc, giữ bí mật thân phận và tình cảm với Tưởng Dương.
“Kể từ hôm qua, tớ cảm thấy cậu và Dương ca… hơi khác thường,” Tiểu Thanh nói, giọng lấp đầy lo lắng nhưng cố giữ bình tĩnh.
Diễm Khê thoáng giật mình, nhưng vẫn điềm tĩnh trả lời: “Chắc chỉ là do hôm qua có chút lộn xộn trong buổi tiệc thôi. Không có gì đâu.” Cô nở nụ cười tươi, nhưng đôi mắt ánh lên sự tỉnh táo tinh tế – nụ cười che giấu tất cả.
Tiểu Thanh gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn không rời Diễm Khê. Có điều gì đó khiến cô không yên tâm, nhưng chưa thể xác định. Trong khi đó, trái tim Diễm Khê bắt đầu nhói lên mỗi khi nghĩ đến Tưởng Dương. Cô nhận ra, cảm xúc dành cho anh đã vượt ra ngoài dự tính ban đầu, vượt qua cả lý trí và kế hoạch của bản thân.
Chiều hôm đó, khi Tưởng Dương trở về, ánh mắt anh tìm Diễm Khê ngay khi vừa bước vào phòng khách. Có một điều gì đó lấp lánh trong ánh mắt anh – vừa tò mò, vừa quan tâm. Cô mỉm cười tinh nghịch, nhưng trong lòng biết rằng mỗi cử chỉ nhỏ đều có thể bị anh đọc ra.
“Cô hôm nay có vẻ vui nhỉ?” Anh hỏi, giọng trầm ấm.
Diễm Khê cười nhẹ, cúi đầu: “Chỉ là một ngày bình thường thôi mà.”
Nhưng ánh mắt cô không giấu được niềm vui. Và Tưởng Dương, người tinh tế, nhận ra điều đó. Anh bước gần hơn, nhìn sâu vào mắt cô: “Cô đang giấu điều gì, phải không?”
Cô chỉ mỉm cười, ánh mắt vừa tinh nghịch vừa dịu dàng: “Nếu tôi nói ra, còn gì là bí mật nữa?”
Khoảnh khắc ấy, không gian như ngừng lại. Hai người đứng im lặng, ánh mắt trao nhau nhiều hơn những lời nói có thể diễn tả. Trái tim Diễm Khê rung lên từng nhịp, vừa hạnh phúc vừa lo lắng – biết rằng nụ cười che giấu này sẽ không giữ mãi được tình cảm trong lòng cô.
Về phía Tiểu Thanh, cô đang quan sát từ xa, nhận ra có điều gì đó giữa Tưởng Dương và Diễm Khê. Một cảm giác bất an len lỏi, nhưng cô không thể chắc chắn. Sự nghi ngờ bắt đầu hình thành, nhưng vẫn bị kìm nén bởi lòng tin vào tình bạn và tình yêu.
Đêm đến, Diễm Khê ngồi bên bàn làm việc, nhìn ra thành phố lung linh ánh đèn. Trong tay cô là nhật ký nhỏ, nơi cô ghi lại mọi khoảnh khắc, mọi ánh mắt và cảm xúc của Tưởng Dương. Cô biết, mỗi nụ cười, mỗi hành động của cô, đều đang dần lộ diện trong mắt anh. Và drama đầu tiên giữa ba người – tình bạn, tình yêu và bí mật thân phận – đang âm thầm hình thành.
Cô thở dài, mắt ánh lên quyết tâm: “Phải… tôi sẽ giữ bí mật, nhưng không thể giấu cảm xúc thật. Phải bước từng bước cẩn thận, để không làm tổn thương ai… và để trái tim tôi được tự do.”
Ngoài kia, ánh đèn thành phố rực sáng, nhưng trong lòng Diễm Khê, một cơn sóng ngầm đang dâng lên. Cô biết, nụ cười che giấu hôm nay sẽ dẫn cô vào những thử thách lớn hơn, những tình huống đầy drama và… những cảm xúc mà cô không thể kiểm soát.