Ngày hôm sau, không khí trong biệt thự tràn đầy sự nhộn nhịp. Tiểu Thanh bận rộn chuẩn bị một bữa tiệc nhỏ dành cho bạn bè thân thiết, và Diễm Khê tất nhiên được mời giúp đỡ. Với vai trò “người giúp việc kiêm trợ lý thân thiện”, cô di chuyển nhẹ nhàng giữa các phòng, sắp xếp mọi thứ gọn gàng, đồng thời để mắt tới Tưởng Dương từ xa.
Tưởng Dương đứng ở trung tâm phòng khách, trò chuyện với một vài đối tác, nhưng ánh mắt anh liên tục liếc về phía Diễm Khê. Không hiểu từ lúc nào, Diễm Khê đã trở thành một phần không thể thiếu trong không gian sống của anh – sự hiện diện tinh tế nhưng đầy sức hút, khiến trái tim anh nhiều lần dao động mà chính anh cũng không rõ lý do.
Trong khi đó, Tiểu Thanh đứng gần bàn bánh ngọt, lén quan sát Diễm Khê và Tưởng Dương. Ánh mắt cô lóe lên sự nghi ngờ. Một cảm giác khó chịu len lỏi trong lòng – một thứ mà Tiểu Thanh chưa từng trải qua khi nghĩ về tình yêu và bạn bè.
“Diễm Khê, giúp tớ đặt thêm vài chiếc đĩa bánh ra bàn này nhé,” Tiểu Thanh nói, giọng nhẹ nhàng nhưng sắc bén như muốn thử phản ứng của cô.
Diễm Khê mỉm cười, cúi đầu: “Được, để tớ làm ngay.” Cô di chuyển, nhưng trong lòng vẫn theo dõi Tưởng Dương. Khoảnh khắc anh tiến lại gần, ánh mắt nhìn cô thoáng một niềm vui, nhưng cũng mang theo chút bối rối.
Một vị khách vô tình nói đùa: “Nhìn hai người đứng gần nhau, tưởng như một cặp đôi thật sự.”
Câu nói khiến Diễm Khê hơi khựng lại, còn Tưởng Dương khẽ nhíu mày nhưng vẫn duy trì nụ cười lịch sự. Diễm Khê biết, chỉ cần một lời nói nhỏ cũng đủ để Tiểu Thanh nghi ngờ, và drama giữa họ bắt đầu hình thành.
Tiểu Thanh quay lại, ánh mắt dõi theo cả hai, giọng nói trầm xuống: “Được rồi, mọi người vào bàn nhé.” Nhưng trong lòng cô, sự bất an ngày càng lớn. Cô không muốn tin rằng Diễm Khê có thể là “kẻ thứ ba”, nhưng ánh mắt tinh tế của Tiểu Thanh không cho phép cô bỏ qua.
Diễm Khê, nhận ra dấu hiệu căng thẳng từ Tiểu Thanh, khẽ cắn môi, nhưng vẫn giữ nụ cười điềm tĩnh: “Chỉ là hiểu nhầm thôi mà.” Trong lòng, cô biết, drama đầu tiên đã xuất hiện – một drama âm thầm nhưng đầy nguy cơ.
Buổi tiệc tiếp tục, nhưng không khí đã thay đổi. Tiểu Thanh thỉnh thoảng liếc Diễm Khê, ánh mắt vừa tò mò vừa cảnh giác. Tưởng Dương, nhận thấy điều đó, không khỏi băn khoăn: cảm giác gì khiến anh vừa muốn hiểu Diễm Khê, vừa muốn bảo vệ Tiểu Thanh?
Chiều hôm đó, khi Tiểu Thanh tạm rời đi, Tưởng Dương tiến lại gần Diễm Khê:
“Cô biết không, hôm nay tôi thấy cô… đặc biệt hơn bao giờ hết. Nhưng tôi cũng cảm thấy lo lắng cho Tiểu Thanh.”
Diễm Khê mỉm cười, ánh mắt dịu dàng: “Tôi sẽ không làm gì vượt quá. Chỉ là… tôi không thể phủ nhận cảm xúc của mình.”
Anh trầm ngâm, ánh mắt đượm buồn: “Tình cảm… thật phức tạp.”
Cả hai đứng im lặng, trong không gian tĩnh lặng của phòng khách, chỉ có ánh sáng vàng vương trên sàn gỗ và tiếng đồng hồ tích tắc. Cảm xúc giữa họ ngày càng rõ rệt, nhưng cũng đầy nguy hiểm – nguy hiểm từ sự xuất hiện của Tiểu Thanh và chính thân phận bí mật của Diễm Khê.
Buổi tối, khi cô ngồi bên cửa sổ, nhìn ra thành phố rực sáng, trái tim cô vừa hân hoan vừa lo lắng. Drama đầu tiên đã xuất hiện, mối quan hệ ba người bắt đầu rạn nứt, và cô biết, mọi chuyện sắp tới sẽ còn phức tạp hơn.
“Phải… tôi sẽ phải cẩn thận từng bước. Giữ bí mật, giữ cảm xúc, và giữ trái tim mình,” Diễm Khê tự nhủ, mắt ánh lên quyết tâm. Bên ngoài, ánh đèn thành phố lung linh, nhưng trong lòng cô, một cơn sóng ngầm đang dâng lên, báo hiệu những ngày tháng sắp tới sẽ đầy kịch tính, bất ngờ và… tình yêu bị thử thách.