hoán vận tình yêu

Chương 7: Tình cảm nảy mầm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày hôm sau, biệt thự vẫn giữ nhịp sống yên ắng nhưng trong lòng Trần Diễm Khê, một cảm xúc mới bắt đầu trỗi dậy. Sau buổi tiệc nhỏ hôm qua, cô không thể phủ nhận rằng trái tim mình đã rung động trước ánh mắt và nụ cười của Tưởng Dương – một cảm xúc vượt ra ngoài sự tính toán hay vai trò “người giúp việc thân thiện” mà cô đang giữ.

Buổi sáng, khi Diễm Khê đang sắp xếp tài liệu trên bàn làm việc của Tưởng Dương, anh bước vào phòng. Ánh mắt anh tìm cô ngay từ cửa, và Diễm Khê nhận ra trái tim mình đập nhanh hơn thường lệ.

“Cô dậy sớm hôm nay nhỉ?” Anh hỏi, giọng trầm ấm nhưng hơi bối rối.

“Ừ, tôi muốn chuẩn bị mọi thứ gọn gàng để anh làm việc thoải mái hơn.” Cô nở nụ cười, vừa lịch sự vừa dịu dàng, nhưng trong lòng lại là sự bối rối khó tả.

Tưởng Dương tiến lại gần, nhìn cô chăm chú: “Cô biết không, cô… khác hẳn những người tôi từng gặp. Tôi cảm giác cô luôn tinh tế, vừa đủ để khiến tôi bận tâm nhưng cũng vừa đủ để giữ khoảng cách.”

Diễm Khê khẽ mỉm cười, ánh mắt lóe lên một tia tinh nghịch: “Nếu tôi quá khác biệt, anh sẽ phải quen dần thôi.”

Khoảnh khắc ấy, trái tim cô như vỡ òa. Không còn là sự giả vờ hay tính toán nữa, mà là một cảm xúc thật sự – một tình cảm chân thành nảy mầm mà cô không thể chối từ.

Cả buổi sáng trôi qua trong những ánh mắt, nụ cười và cử chỉ tinh tế. Diễm Khê nhận ra rằng, mỗi lần gần Tưởng Dương, trái tim cô lại nhói lên, vừa hạnh phúc vừa lo sợ. Lo sợ rằng tình cảm này sẽ khiến Tiểu Thanh tổn thương, nhưng hạnh phúc trước cảm xúc chân thật lại khiến cô không thể dừng lại.

Chiều hôm đó, khi Tiểu Thanh rời biệt thự để đi công việc, Diễm Khê và Tưởng Dương có cơ hội trò chuyện riêng. Anh nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm:

“Cô… có biết mình đang làm tôi rối tung cả tâm trí không?”

Diễm Khê cười, ánh mắt vừa dịu dàng vừa tinh nghịch: “Vậy anh phải chịu thôi. Tôi không thể thay đổi cảm xúc của mình.”

Anh tiến gần, nhưng vẫn giữ khoảng cách lịch sự: “Tôi… cũng không thể phủ nhận điều đó.”

Một sự im lặng tràn ngập giữa họ, chỉ có ánh sáng chiều nhạt chiếu qua cửa sổ, tạo nên không gian vừa lãng mạn vừa căng thẳng. Diễm Khê cảm nhận rõ ràng nhịp tim mình đập mạnh, và lần đầu tiên cô thừa nhận với chính mình: tình cảm này không còn là một thử thách hay kế hoạch, mà là một cảm xúc thật sự, và cô không thể từ bỏ.

Tuy nhiên, nỗi lo về Tiểu Thanh vẫn luôn hiện hữu. Diễm Khê biết, chỉ một hành động sai lầm, một cử chỉ quá gần gũi cũng có thể khiến nữ chính nghi ngờ, và drama sẽ bùng nổ. Nhưng trong trái tim cô, cảm xúc chân thật đã mạnh mẽ đến mức không thể dừng lại.

Buổi tối, khi ngồi bên cửa sổ nhìn ra thành phố lung linh ánh đèn, Diễm Khê tự nhủ:

“Phải… tôi sẽ chấp nhận cảm xúc này. Nhưng cũng sẽ cẩn thận từng bước, để không làm tổn thương ai. Tình cảm nảy mầm hôm nay, là bước khởi đầu cho những thử thách, những bất ngờ và cả drama chưa biết kết quả.”

Bên ngoài, ánh sáng thành phố phản chiếu trên cửa kính, lung linh như những cảm xúc đang dâng trào trong lòng cô. Một cơn sóng ngầm đang hình thành, hứa hẹn những ngày tháng sắp tới sẽ đầy kịch tính, đầy cảm xúc, và… trái tim Diễm Khê sẽ không còn bình yên nữa.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×