Hoàng Đường

Chương 27. Một người như hắn mà lại bị một người như nàng lột y phục: Hoàng Đường


trước sau

Tả Xu Tĩnh thấp thỏm ăn bữa trưa, trong lòng nảy sinh chủ ý.

 

Hoài Vương có thói quen ăn trưa xong thì sẽ tản bộ một lúc, sau đó đến Quang Huy Đường nghỉ trưa rồi dậy xử lý việc công, giữa lúc đó thỉnh thoảng sẽ luyện võ, đôi khi cũng sẽ ra ngoài.

 

Tả Xu Tĩnh không biết hôm nay Hoài Vương có ra ngoài không, nhưng có thể chắc chắn hôm nay hắn không có việc lớn, sẽ nghỉ trưa như thường lệ.

 

Nàng định nhân lúc Hoài Vương nghỉ trưa, lẻn vào Quang Huy Đường, sau đó tìm miếng ngọc bội trên người Hoài Vương, xem thử miếng ngọc bội đó có phải của nàng không.

 

Quyết định xong, Tả Xu Tĩnh có chút lo lắng, nàng thấy Hoài Vương đã đến hậu viện tản bộ, Chương Thuẫn theo sau hắn báo cáo gì đó. Tả Xu Tĩnh liền đưa Châu Nhi đến phòng bếp ở Uẩn Thuỵ Đường, muốn tự tay làm canh hạt sen bách hợp.

 

Vì sợ Bích Vân hiểu lầm nên nàng bảo Bích Vân đến Uẩn Thuỵ Đường dọn dẹp phòng trước, nhưng Bích Vân vốn không cần làm những việc này, nên Tả Xu Tĩnh cũng bảo nàng ta đưa hai hạ nhân theo, Bích Vân giám sát. Hiện giờ Bích Vân cũng không có gì để làm trái lời Tả Xu Tĩnh nên đành đáp lại, đưa hai hạ nhân rời đi.

 

Có điều trước đây nàng không có kinh nghiệm, vì thế hầu hết vẫn phải nhờ hạ nhân trong phòng bếp giúp, nàng chỉ làm vài việc vặt mang tính tượng trưng, còn bảo Châu Nhi đến gần hậu viện quan sát, nếu thấy Hoài Vương đến Quang Huy Đường thì mau chóng báo cho nàng.

 

Khi canh gần xong, Châu Nhi cũng chạy về, nói rằng Hoài Vương đã đến Quang Huy Đường.

 

Tả Xu Tĩnh gật gật đầu, biết rằng Hoài Vương sẽ không lập tức đi ngủ nên tiếp tục thong thả trông canh.

 

Châu Nhi nhỏ giọng nói với Tả Xu Tĩnh: “Vương phi điện hạ, cuối cùng người cũng biết cách lấy lòng vương gia rồi. Trước đây nô tỳ lo lắng chết mất!”

 

Tả Xu Tĩnh nhếch khoé môi, nói: “Ừm.”

 

Châu Nhi nói tiếp: “Chỉ là, vương gia cũng vô tâm quá, đêm qua mới ngủ cùng người lần đầu, hôm nay còn không để người khác hầm canh, nhất quyết muốn người hầm canh…”

 

Gân xanh trên trán Tả Xu Tĩnh giật giật, vươn tay gõ đầu Châu Nhi: “Nói bậy gì đó, không sợ tai vách mạch rừng sao… Nếu để vương gia, di mẫu hay bất cứ người nào khác nghe thấy mấy lời này, em đều không có kết cục tốt đâu.”

 

“Ồ, biết rồi…” Châu Nhi xoa đầu, vẻ mặt ngây thơ gật gật: “Có điều, không phải buổi trưa vương gia đều ngủ trưa sao, bây giờ người hầm canh, lát nữa không mang vào được thì làm sao?”

 

Tả Xu Tĩnh bĩu môi: “Sao có thể, tốt xấu gì ta cũng là vương phi trong phủ.”

 

Tả Xu Tĩnh tính toán thời gian rồi cho hạ nhân xếp canh ra, sau đó đặt vào khay bước đến bên ngoài Quang Huy Đường, cả đoạn đường bình an vô sự. Đến Quang Huy Đường, Thạch Hãn đang canh bên ngoài phòng ngủ Hoài Vương, hai bên còn có vài người hầu.

 

Thấy Tả Xu Tĩnh, Thạch Hãn hành lễ: “Tham kiến vương phi điện hạ.”

 

Tả Xu Tĩnh cười nói: “Thạch tổng quản, ta thấy mấy ngày nay vương gia khá lo âu phiền muộn, nên vừa nãy đã tự tay hầm một bát canh hạt sen bách hợp cho vương gia hạ hoả.”

 

Thạch Hãn ngẩn ra, hơi khó xử nói: “Nhưng, vương gia đã đi nghỉ rồi…”

 

Tả Xu Tĩnh rũ mắt, hơi thương tâm nói: “Ta biết, chỉ là, nhìn tâm trạng vương gia có vẻ không tốt, ta không dám đưa canh lúc vương gia tỉnh, sợ vương gia chê ta phiền…”

 

Thạch Hãn vô cùng hoang mang gãi đầu: “Sao có thể chứ! Vương phi một lòng chân thành, sao vương gia có thể chê người phiền!”

 

Tả Xu Tĩnh vẫn rũ mắt, lắc lắc đầu: “Thạch tổng quản, người ở cùng vương gia là ta, không phải ngươi. Ta biết rõ vương gia có thái độ gì với ta…”

 

Thạch Hãn lập tức không biết nói gì, tựa như hắn ta đã vô ý biết được chút chuyện nhà của vương gia, vừa quẫn bách vừa bối rối… Theo hắn ta thấy, vương gia rõ ràng rất tốt với vương phi, bằng không hắn ta cũng sẽ không khuyên Bích Vân đừng có mấy tâm tư kia nữa, nhưng theo ý của vương phi, quan hệ giữa nàng và vương gia xem ra cũng không đến đâu…

 

Trên thực tế, Tả Xu Tĩnh nhìn ra tính cách của Thạch Hãn khá vô tư, thế nên mới dùng cách giả bộ đáng thương này để lừa Thạch Hãn cho nàng vào. Nếu là Chương Thuẫn, cách này của nàng chắc chắn không được. Vẫn may Tả Xu Tĩnh đã cược đúng, Hoài Vương không nói quá nhiều chuyện về Tả Xu Tĩnh với Thạch Hãn, chỉ để mấy người Thạch Hãn giám sát Tả Xu Tĩnh mấy ngày nàng vừa gả vào, về sau cũng đã bỏ mệnh lệnh này. Trong mắt Thạch Hãn thì Tả Xu Tĩnh là người vô hại, hiện giờ lại bày ra bộ dạng đáng thương một lòng chân tình với Hoài Vương, Thạch Hãn cũng khá cảm thán.

 

Dù sao chỉ là đưa một bát canh, vương gia cũng chưa từng nói vương phi không được vào…

 

Vì thế Thạch Hãn chỉ cân nhắc một lúc rồi gật đầu: “Vậy vương phi điện hạ vào đi, động tác nhẹ nhàng một chút, đừng đánh thức vương gia là được.”

 

Trong lòng Tả Xu Tĩnh hoan hô một tiếng, nhưng ngoài mặt vẫn ảm đạm, gật đầu: “Ta, ta còn muốn ngồi cạnh giường vương gia một lúc, có được không?”

 

Thạch Hãn ngượng ngùng: “Chuyện này đương nhiên là được… Có điều, vương phi điện hạ, thứ cho thuộc hạ vô lễ, vương gia đang ngủ, những người tiến vào đều phải kiểm tra xem có vũ khí một đòn chí mạng trên người không… Ta phải cho thị nữ kiểm tra người một lượt.”

 

Tả Xu Tĩnh thản nhiên đưa canh hạt sen bách hợp cho Châu Nhi, nói: “Được.”

 

Thạch Hãn phất tay, một thị nữ bên cạnh liền thấp thỏm đi tới, kiểm tra ống tay, eo và chân Tả Xu Tĩnh, sau đó nàng ta cúi đầu nói: “Không có gì hết. Vương phi điện hạ, mạo phạm người rồi.”

 

Tả Xu Tĩnh lắc đầu: “Không sao, các ngươi cũng vì tốt cho vương gia, chuyện này rất tốt. Sau này bất luận là ai cũng nên làm như vậy.”

 

Nàng còn chủ động tháo cây trâm bạc trên đầu xuống, đưa cho Châu Nhi, nói: “Đây cũng là vật nguy hiểm, em cầm cho ta trước đi.”

 

Thạch Hãn khá cảm thán với hành động tự chứng minh sự trong sạch của Tả Xu Tĩnh: “Vương phi mời vào!”

 

Tả Xu Tĩnh mỉm cười, đón lấy canh hạt sen bách hợp rồi bước vào phòng.

 

Vừa vào, vẫn là một cái bàn và một cái ghế, còn có hai hàng giá sách, Hoài Vương đúng là rất thích đọc sách… Sau bức bình phong bên trái chính là nơi Hoài Vương nghỉ ngơi, Tả Xu Tĩnh đặt canh hạt sen bách hợp lên bàn, sau đó nhẹ tay nhẹ chân bước vào.

 

Ngoại y của Hoài Vương được treo ở một bên, Tả Xu Tĩnh cẩn thận đến gần, vươn tay khẽ vén rèm giường, liếc nhìn Hoài Vương một cái. Thấy hắn nằm thẳng, hai tay đặt trên bụng, hô hấp đều đều, rõ ràng đã ngủ, nàng thở phào nhẹ nhõm, sau đó vươn tay sờ đống ngoại y kia một lúc, không có gì hết.

 

Tả Xu Tĩnh nghi hoặc nhíu mày, xoay người nhìn Hoài Vương đang ngủ say, nghiến răng, lặng lẽ muốn vén chăn Hoài Vương ra.

 

Nhưng tay nàng vừa đặt lên chăn thì Hoài Vương đột nhiên mở mắt, vươn tay kéo, cả người Tả Xu Tĩnh liền ngã xuống giường. Tay Hoài Vương đặt lên cổ nàng, chỉ cần dùng thêm chút lực, nàng sẽ trực tiếp bị cánh tay Hoài Vương kẹp chết.

 

Tả Xu Tĩnh trừng to mắt, Hoài Vương lại thu tay về: “Là nàng? Nàng đến đây làm gì?!”

 

Tả Xu Tĩnh chớp chớp mắt, lắp bắp nói: “Thần thiếp, thần thiếp hầm canh hạt sen bách hợp, muốn đưa đến cho vương gia…”

 

“Canh đâu?” Hoài Vương lạnh lùng nói.

 

Tả Xu Tĩnh vội vàng chỉ ra bên ngoài: “Trên bàn bên ngoài.”

 

Hoài Vương nói: “Nếu canh đã ở trên bàn, nàng còn vào đây làm gì?”

 

Tả Xu Tĩnh nghẹn chết: “Thần thiếp muốn vào xem vương gia ngủ thế nào…”

 

Hoài Vương nhíu chặt mày: “Rốt cuộc nàng muốn làm gì?! Bổn vương đã nói rất nhiều lần là an phận một chút, tại sao nàng càng ngày càng không an phận?!”

 

Tả Xu Tĩnh nhất thời không biết giải thích thế nào, chỉ có thể hoang mang dời tầm mắt. Nhưng cử động này lại khiến nàng phát hiện ra trên cổ Hoài Vương đeo một sợi dây nhạt màu, sợi dây thế này, theo lý mà nói đều sẽ treo gì đó bên trên. Trước đây y phục Hoài Vương nhiều lớp nên Tả Xu Tĩnh không phát hiện ra, đêm qua cũng quá căng thẳng, Hoài Vương thổi nến rồi nàng mới dám nhìn hắn. Lúc này Hoài Vương ngủ trưa, ánh sáng trong phòng vừa đủ nên nàng mới phát hiện ra.

 

Thứ được treo, không phải chính là ngọc bội chứ?!

 

Tả Xu Tĩnh trừng to mắt, thầm nghĩ dù sao bây giờ cũng đã bị Hoài Vương chất vấn, không bằng… Nàng vươn tay, khi Hoài Vương còn chưa phản ứng kịp, đột nhiên vạch cổ áo trung y của Hoài Vương ra.

 

Vì thế miếng ngọc bội trên ngực Hoài Vương liền lộ ra, thứ cùng lộ ra, còn có… cơ thể Hoài Vương.

 

Có lẽ là vì trước kia hắn chinh chiến khắp nơi nên trên ngực có vết sẹo không quá bắt mắt, nhưng ngoài thứ này, cơ thể của hắn xem như rất đẹp, cơ thịt phân bố đều dưới làn da màu lúa mạch, lúc này vì hô hấp của hắn mà khẽ phập phồng. Vì chỉ vạch cổ áo trung y nên Tả Xu Tĩnh chỉ có thể nhìn thấy cơ thịt trước ngực, không phô trương, rất đúng chỗ, tuy nhiên… đối với Tả Xu Tĩnh, điều này tạm thời không thể thu hút sự chú ý của nàng.

 

Bởi vì toàn bộ sự chú ý của nàng đã bị miếng ngọc trước ngực hắn thu hút, quả nhiên là miếng ngọc bội có hình con chim, hoa văn và màu sắc của ngọc bội, giống hệt miếng ngọc năm đó nàng tự tay khắc…

 

Lúc này Hoài Vương cũng hơi chấn động.

 

Hắn hoàn toàn không ngờ sau khi bị phát hiện, Tả Xu Tĩnh lại trực tiếp vươn tay lột y phục hắn! Hắn đường đường là Bình Viễn đại tướng quân, một chưởng có thể đánh bay Tả Xu Tĩnh mảnh mai này ra xa tám trượng, nhưng một người như hắn mà lại bị một người như nàng lột y phục!

 

Quá! Mức! Nhục! Nhã!

 

Sắc mặt Hoài Vương lúc xanh lúc trắng, vì quá chấn kinh nên càng không biết làm gì mới phải, mà điều không thể tha thứ nhất là, Tả Xu Tĩnh không hề có vẻ né tránh hay xấu hổ mà một thiếu nữ nên có, ngược lại còn nhìn chằm chằm ngực hắn!

 

Hoài Vương biết thân hình mình không tệ, nhưng điều này không đồng nghĩa với việc hắn cho phép nàng làm như vậy!

 

Hoài Vương nghiến răng xốc chăn, trực tiếp đắp lên người Tả Xu Tĩnh, khép trung y lại rồi tiện tay lấy ngoại bào cạnh rèm mặc vào, tức giận nói: “Nàng đang làm gì thế?!”

 

Nói xong Hoài Vương liền hối hận, ngữ khí này, sao giống như một nữ tử bị chòng ghẹo vậy…

 

Tả Xu Tĩnh vội vàng vén chăn ra, ho khan vài tiếng: “Thần thiếp, thần thiếp thấy trên cổ vương gia có thứ gì đó, tưởng người bị thương nên muốn vạch y phục người ra kiểm tra…”

 

Đây hoàn toàn là nói bậy, dây chuyền đó nhìn thế nào cũng không giống miệng vết thương. Nhưng Tả Xu Tĩnh quả thực quá hoảng loạn, không nghĩ ra lý do khác nữa.

 

Hoài Vương rõ ràng không tin, đen mặt nói: “Xem ra nàng rất lớn gan, ban ngày xông vào phòng ngủ của bổn vương, vén chăn của bổn vương, vạch cổ áo bổn vương, có phải nàng còn muốn bổn vương ph óng đãng với nàng giữa ban ngày không?!”

 

Tội danh này hơi đáng sợ, Tả Xu Tĩnh liên tục xua tay: “Không phải, không phải, vương gia, thần thiếp quả thực không có ý này… Nếu có ý này, đêm nay thần thiếp sẽ bị sét đánh!”

 

Hoài Vương khựng lại, tức giận nói: “Ai bảo nàng thề? Ta quả thực rất tò mò, Tả gia làm thế nào dạy được một nữ nhi thế này, to gan không nói, còn học được cách thề nguyền với nam tử… Đúng là…”

 

Tả Xu Tĩnh vô tội không thôi, đây không phải cũng là bất đắc dĩ sao. Thấy vẻ mặt Hoài Vương vẫn rất tức giận, nàng chỉ đành nói: “Vương gia, thần thiếp vừa phát hiện trên người người có đeo một miếng ngọc, chỉ là miếng ngọc đó nhìn không đẹp chút nào…”

 

Hoài Vương ngẩn ra, sau đó phất tay nói: “Bổn vương thích đeo gì thì đeo đó, liên quan gì đến nàng?!”

 

Tả Xu Tĩnh thầm nghĩ, bởi vì đó là đồ của ta!

 

Nhưng ngoài mặt vẫn bày ra bộ dạng muốn biết: “Không phải, chỉ là thần thiếp đại khái có thể đoán được tại sao vương gia lại đeo miếng ngọc đó…”

 

Trong lòng Hoài Vương thắt lại, nhìn Tả Xu Tĩnh. Tả Xu Tĩnh nhìn chằm chằm hắn, nói: “Phượng hoàng tắm lửa, chết rồi tái sinh… Vương gia nhìn trúng ngụ ý của miếng ngọc này, đúng không?”

 

Hoài Vương nhìn Tả Xu Tĩnh với vẻ cổ quái.

 

Tả Xu Tĩnh vô cùng căng thẳng, thầm nghĩ, mau nói đúng đi! Mau nói đúng đi!

 

Nếu như vậy, Tả Xu Tĩnh có thể an ủi bản thân rằng Hoài Vương không thích nàng, còn cảm thấy vui vẻ khi Hoài Vương hiểu được miếng ngọc bội phượng hoàng tắm lửa này.

 

Nhưng Hoài Vương lại tàn nhẫn nhíu mày: “Nàng đang nói gì thế? Cái gì mà phượng hoàng tắm lửa…”

 

Hắn lấy miếng ngọc bội đó ra, lắc lư nói: “Nhìn kỹ xem, đây là chim trong lồ ng, u sầu rơi lệ!”

 

1

 

Tả Xu Tĩnh: “…”

 

Tả Xu Tĩnh cố gắng kiềm chế khoé miệng giật giật, nói: “Ngụ ý đó không hay chút nào, sao vương gia lại đeo chứ…”

 

“Đây vốn không phải của ta.” Hoài Vương cất ngọc bội vào trong áo, vẻ mặt chính trực: “Là người khác tặng ta. Chim trong lồ ng này, chính là nói bản thân nàng ấy. U sầu rơi lệ, cũng là nỗi niềm trong lòng nàng ấy.”

 

Chim trong lồ ng Tả Xu Tĩnh triệt để u sầu rơi lệ, nàng nghĩ, bổn cung tặng ngươi thứ này lúc nào?! Đường đường là Hoài Vương mà lại trộm đồ! Trộm đồ một cách chính trực như vậy! Còn bóp méo hàm ý miếng ngọc bội của nàng!

 

Nàng rảnh rỗi thoải mái trong hậu cung, vừa phú quý vừa nhàn hạ, ngày nào cũng không có phiền não không có âu lo, chưa từng cho rằng bản thân là chim trong lồ ng… Hoài Vương này, Hoài Vương này!!!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!