Ngày mới bắt đầu trong tiếng trống vang vọng, ánh nắng ban mai nhẹ nhàng len qua khung cửa sổ, phủ lên cả lớp 11A3 một vệt sáng ấm áp. Lâm Thiên Nhi đứng trước cánh cửa lớp, thở dài một hơi, cố trấn tĩnh bản thân. Sau những va chạm vụng về với Vương Thần trong hai ngày vừa qua, cô cảm thấy mình vừa hồi hộp vừa lo lắng. Cô tự nhủ: “Hôm nay… phải thật bình tĩnh. Không thể cứ… bối rối thế này được!”
Thiên Nhi bước vào lớp, và ngay lập tức bị ánh mắt tò mò của các bạn học hướng về mình. Cô liếc quanh, nhanh chóng nhận ra bàn học của mình ở góc lớp, gần cửa sổ, nơi ánh sáng chiếu rọi vừa đủ để cô có thể nhìn ra sân trường mà không bị ai để ý. Cô hít một hơi thật sâu, ngồi xuống, cố gắng tập trung vào việc sắp xếp sách vở.
Ngay lúc ấy, bước chân quen thuộc vang lên trên sàn lớp. Vương Thần bước vào, dáng vẻ điềm tĩnh như mọi khi, ánh mắt lạnh lùng nhưng sâu thẳm. Anh dừng lại vài giây, quét qua lớp rồi ngồi vào bàn đầu tiên. Dù vẻ ngoài vẫn lạnh lùng, nhưng đôi mắt thoáng nhìn về phía Thiên Nhi khiến cô không thể ngừng đỏ mặt.
Giờ học Toán bắt đầu, giáo viên bước lên bục giảng, giọng đều đều. Thiên Nhi cố gắng tập trung, nhưng tâm trí cứ bị phân tán bởi những ánh mắt thoáng qua của Vương Thần. Cô thầm nghĩ: “Mình phải tập trung thôi… Nhưng sao cậu ấy lại làm mình… bối rối thế này?”
Khi giáo viên giao bài tập nhóm, Thiên Nhi hốt hoảng nhận ra mình được xếp ngồi cùng Vương Thần. Cô lẩm bẩm trong lòng: “Trời ơi, sao lại là cậu ấy… Mình… mình phải làm sao đây?”
Nhóm bắt đầu làm bài, Thiên Nhi cố gắng ghi chép từng câu chữ, nhưng đầu óc cứ quay cuồng. Khi gặp một bài toán khó, cô nhìn sang Vương Thần, hy vọng anh có thể giúp mình. Vương Thần khẽ nhếch mép, không nói gì ngay lập tức, chỉ liếc cô một cái, rồi nhẹ nhàng giải thích từng bước. Giọng anh điềm tĩnh nhưng tràn đầy logic khiến Thiên Nhi vừa ngạc nhiên vừa cảm thấy… an tâm.
“À… À… mình… hiểu rồi…” cô lí nhí, cố nén sự bối rối khi ánh mắt cậu học bá vẫn đang nhìn mình. Cô không biết vì sao, nhưng mỗi lần Vương Thần cúi xuống giải thích, trái tim cô lại đập nhanh hơn.
Trong lúc nhóm làm bài, Thiên Nhi liên tục làm rơi bút, thước, và nhiều lần nhầm lẫn đáp án. Vương Thần mỗi lần lại cúi xuống giúp cô, bình tĩnh và điềm đạm. Những hành động nhỏ ấy khiến cô vừa xấu hổ vừa thấy tim mình rung rinh. Cô tự nhủ: “Chẳng hiểu sao… chỉ là cậu ấy giúp mình thôi mà…”
Các bạn trong nhóm nhìn cảnh tượng này, không giấu nổi tiếng cười: “Lâm Thiên Nhi, cứ bối rối như vậy thì làm sao hoàn thành bài tập được?”
Thiên Nhi đỏ mặt, lí nhí: “Mình… mình không sao đâu…”
Vương Thần nhếch mép, ánh mắt thoáng lóe tia hài hước nhưng nhanh chóng trở về vẻ lạnh lùng vốn có. Thiên Nhi cảm thấy như có một dòng điện nhẹ chạy qua lòng, khiến cô không thể nào quên nụ cười thoáng ấy.
Buổi học trôi qua trong những khoảnh khắc căng thẳng xen lẫn ngọt ngào. Khi tiếng trống báo giờ ra chơi vang lên, Thiên Nhi bước ra hành lang, vừa cười vừa thở hổn hển vì mệt lẫn hồi hộp. Ngay lúc ấy, một nhóm học sinh lao nhanh từ phía sau, và đúng như dự đoán, va chạm xảy ra. Sách vở lại bay tứ tung. Thiên Nhi thở dài, vừa bực vừa buồn cười về số phận “hậu đậu” của mình.
Nhưng như định mệnh, bàn tay quen thuộc xuất hiện, nhặt giúp cô sách vở. Vương Thần nhìn cô, giọng trầm: “Cô thật sự nên chú ý hơn. Không thể cứ lộn xộn như thế mỗi ngày được.”
“Dạ… vâng…” Thiên Nhi lí nhí, mặt đỏ ửng. Cô tự hỏi tại sao mỗi lần Vương Thần xuất hiện, cô đều vừa hồi hộp vừa thấy an toàn.
Buổi trưa, Thiên Nhi đi vào căng-tin, cầm khay cơm, mắt vẫn không ngừng lơ đễnh. Cô nhìn quanh, rồi phát hiện Vương Thần đang ngồi một mình bàn đầu, đọc sách. Cô thầm nghĩ: “Sao cậu ấy lúc nào cũng điềm tĩnh và tập trung như vậy nhỉ… Mình… chắc chắn sẽ không thể nào đạt điểm Toán cao nếu cứ bối rối thế này.”
Nhưng rồi, một ý nghĩ hài hước lóe lên: “Chắc cậu ấy… cũng để ý đến mình rồi… Không, không thể đâu… mới chỉ vài lần gặp nhau thôi mà!” Cô tự cười thầm, cảm giác vừa lo lắng vừa thích thú len lỏi khắp lòng.
Buổi học buổi chiều bắt đầu, với môn Văn. Giáo viên giao bài tập thuyết trình theo nhóm. Thiên Nhi lại được xếp cùng Vương Thần, khiến cô vừa vui vừa lo. Cô hốt hoảng khi nghĩ đến việc phải đứng trước lớp trình bày, trong khi tim vẫn còn hồi hộp vì ánh mắt thoáng của Vương Thần hôm sáng.
Khi đến lượt nhóm cô trình bày, Thiên Nhi đứng lên, tay chân run run, giọng nói lạc đi. Vương Thần đứng bên cạnh, nhẹ nhàng hỗ trợ bằng ánh mắt, đôi khi nhắc nhở từng câu từ. Cô cảm thấy sự hiện diện của cậu như một điểm tựa vô hình, khiến cô dần bình tĩnh.
Khi nhóm hoàn thành bài trình bày, cô thở phào nhẹ nhõm. Vương Thần nhìn cô, ánh mắt thoáng ấm áp, nụ cười hiếm hoi lại xuất hiện. Thiên Nhi đỏ mặt, tim đập mạnh. Cô thầm nghĩ: “Mình… chắc chắn đã để ý cậu ấy rồi… và… không thể ngừng nghĩ về cậu được.”
Khi tiếng trống báo giờ tan học vang lên, Thiên Nhi lại bước ra hành lang, bước chân nhẹ nhàng, vừa mỉm cười vừa hồi hộp. Cô nhìn thấy Vương Thần đứng gần cửa, dường như đang đợi cô.
“Cô tan học rồi à?” Anh hỏi, giọng vẫn điềm tĩnh.
“Dạ… vâng…” Thiên Nhi lí nhí, vừa đỏ mặt vừa ngượng ngùng.
Vương Thần nhếch mép, đưa tay cầm giỏ sách giúp cô. Thiên Nhi không thể giấu được niềm vui trong lòng. Cô thầm nghĩ: “Ngày mai… mình sẽ lại gặp cậu ấy… Mình… không biết mình sẽ ra sao nữa…”
Cả hai bước ra cổng trường, ánh nắng chiều chiếu lên mái tóc Thiên Nhi, tạo nên một vệt sáng vàng lung linh. Cô nhìn Vương Thần, tim nhói lên một cảm giác vừa ngượng vừa thích thú. Cảm xúc ấy khiến cô nhận ra rằng, mối quan hệ giữa mình và cậu học bá điềm tĩnh này, đang từ từ hình thành – một mối quan hệ vừa ngọt ngào, vừa đầy những khoảnh khắc hài hước, bất ngờ.
Ngày đầu tiên thật sự kết thúc, nhưng trong lòng Thiên Nhi, hình ảnh Vương Thần vẫn luôn hiện diện, khiến cô không thể ngừng nghĩ về cậu. Và chính cô biết, cuộc sống học đường của mình từ đây sẽ không còn tẻ nhạt nữa.