học bá – nữ thần học đường

Chương 4: Cuộc thi nhóm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Một buổi sáng trong trẻo, lớp 11A3 rộn ràng hơn thường lệ. Học sinh náo nhiệt, bàn tán về cuộc thi nhóm sắp diễn ra – một hoạt động học tập quan trọng được tổ chức hàng năm để kiểm tra sự hợp tác và khả năng giải quyết vấn đề của từng nhóm. Ai cũng hào hứng, nhưng Lâm Thiên Nhi lại vừa lo lắng vừa hồi hộp.

Cô ngồi bên cửa sổ, tay cầm sách vở, mắt nhìn ra sân trường nơi ánh nắng chiếu rực rỡ. Trong đầu cô đầy những hình ảnh về Vương Thần – cậu học bá điềm tĩnh, luôn khiến trái tim cô rung rinh mỗi khi nhìn thấy. Ngay cả khi nghĩ đến việc được xếp cùng nhóm với cậu trong cuộc thi, cô vừa vui vừa lo.

“Trời ơi… lần này mà làm hỏng thì… sao đây…” cô lẩm bẩm, tay run run lật từng trang ghi chú. Cô biết mình không giỏi lắm trong việc hợp tác nhóm, đặc biệt là khi đứng cạnh một người xuất sắc như Vương Thần.

Khi giáo viên bước vào lớp, không khí lập tức nghiêm túc. “Hôm nay, chúng ta sẽ tiến hành cuộc thi nhóm,” cô giáo nói, giọng đều và rõ ràng. “Các nhóm đã được phân công, hãy phối hợp thật tốt, trình bày ý tưởng sáng tạo, và chứng minh khả năng giải quyết vấn đề của mình.”

Thiên Nhi liếc xuống danh sách nhóm – và đúng như dự đoán, cô lại được xếp cùng Vương Thần và ba bạn khác. Cô thở phào, nhưng trong lòng vẫn hồi hộp. “Lại là cậu ấy… mình… phải bình tĩnh thôi…” cô tự nhủ.

Cuộc thi bắt đầu. Các nhóm lần lượt chọn đề tài, lập kế hoạch, phân công nhiệm vụ. Nhóm của Thiên Nhi được giao một đề tài khá phức tạp: xây dựng một kế hoạch thực hành liên quan đến một dự án nghiên cứu khoa học đơn giản nhưng đòi hỏi sự phối hợp chặt chẽ.

Ngay từ đầu, Vương Thần đã xung phong dẫn dắt nhóm. Cậu điềm tĩnh phân công công việc, giải thích từng chi tiết một cách cặn kẽ. Các bạn trong nhóm tuân theo, nhưng Thiên Nhi lại lúng túng. Cô cố gắng ghi chú, nhưng đầu óc cứ quay cuồng khi nghe những thuật ngữ khoa học và công thức phức tạp.

“Thiên Nhi, cô sẽ đảm nhận phần ghi chép và trình bày kết quả nhé,” Vương Thần nói, giọng điềm tĩnh nhưng không thiếu sự quan tâm.

“À… vâng… dạ…” cô lí nhí, vừa mừng vừa lo. Cô tự nhủ: “May quá… chỉ cần ghi chép thôi… nhưng không biết mình có làm hỏng không…”

Trong khi mọi người bắt đầu làm việc, Thiên Nhi vô tình làm đổ lọ nước trên bàn, khiến một số ghi chú và tài liệu bị ướt. Cô hốt hoảng, tay chân luống cuống, đỏ mặt bừng bừng.

Vương Thần lập tức cúi xuống, nhấc các tờ giấy ra khỏi vũng nước: “Cẩn thận một chút. Đừng để lộn xộn thế này nữa.” Giọng anh vẫn điềm tĩnh, nhưng ánh mắt lại ẩn chứa một sự ân cần hiếm hoi.

Thiên Nhi ngượng ngùng cười khẽ: “Dạ… xin lỗi… mình… mình không cố ý…”

Vương Thần nhếch mép, ánh mắt thoáng lóe một tia hài hước, khiến trái tim cô loạn nhịp. Cô thầm nghĩ: “Mỗi lần cậu ấy nhìn mình như vậy… tim mình lại nhảy loạn lên…”

Nhóm bắt đầu thảo luận nghiêm túc hơn. Vương Thần giải thích các bước thực hiện, chỉ dẫn cách trình bày, và nhắc nhở Thiên Nhi những điểm cần chú ý. Cô chăm chú nghe, thỉnh thoảng hỏi một vài chi tiết, và mỗi lần như vậy, Vương Thần lại cúi xuống giải thích tỉ mỉ, điềm tĩnh.

Tuy nhiên, giữa buổi làm việc, một bạn trong nhóm – tên là Trần Duy – bắt đầu tỏ ra không hợp tác, đưa ra những ý tưởng mâu thuẫn với phương án chung. Vương Thần nhẹ nhàng nhắc nhở, nhưng thái độ vẫn nghiêm túc và điềm tĩnh. Thiên Nhi đứng gần đó, vừa lo lắng vừa sợ hãi khi chứng kiến sự căng thẳng của nhóm.

Cô tự nhủ: “Chắc hôm nay mình sẽ lại làm rối mọi thứ mất… nhưng cậu ấy… cậu ấy vẫn bình tĩnh, thật đáng ngưỡng mộ…”

Để giảm bớt áp lực, Vương Thần còn khéo léo đan xen những câu nói hài hước, khiến Thiên Nhi không khỏi bật cười. Những tiếng cười nhỏ len lỏi giữa sự nghiêm túc của cuộc thi khiến không khí nhóm bớt căng thẳng hơn. Cô nhận ra rằng, chỉ cần có cậu học bá điềm tĩnh bên cạnh, mọi khó khăn dường như trở nên nhẹ nhàng hơn.

Khi đến phần trình bày, Thiên Nhi phải đứng trước lớp, tay run run, giọng hơi lạc. Vương Thần đứng cạnh, nhắc nhở từng câu từ nhỏ, ánh mắt dịu dàng khiến cô tự tin hơn. Cô cố gắng thốt lên từng câu, mặc dù vẫn lúng túng. Khi nhìn thấy ánh mắt khích lệ và nụ cười hiếm hoi của Vương Thần, cô cảm thấy sự tự tin dần quay trở lại.

Nhóm của họ trình bày trôi chảy, và cuối cùng nhận được lời khen ngợi từ giáo viên. Thiên Nhi thở phào nhẹ nhõm, tim vẫn còn đập nhanh vì vừa hồi hộp vừa vui. Cô tự nhủ: “Chỉ cần cậu ấy ở bên, mình cảm thấy mình có thể làm được mọi thứ…”

Sau cuộc thi, khi các nhóm dọn dẹp bàn ghế, Thiên Nhi vội vã thu dọn đồ, thì lại làm rơi bút và tài liệu. Vương Thần lập tức cúi xuống giúp cô. Anh nhìn cô, giọng điềm tĩnh: “Cô nên cẩn thận hơn. Nếu không, ngày nào cũng gặp rắc rối như vậy, tôi sẽ mệt lắm đấy.”

Thiên Nhi đỏ mặt, vừa muốn cười vừa muốn chạy trốn. “Dạ… vâng…” Cô lẩm bẩm trong lòng: “Mỗi lần cậu ấy xuất hiện là tim mình lại đập loạn nhịp… chẳng hiểu sao mình lại thích cậu ấy nhiều như vậy…”

Hôm nay, không chỉ là một cuộc thi nhóm bình thường. Nó còn là cơ hội để Thiên Nhi và Vương Thần hiểu nhau nhiều hơn – từ những va chạm nhỏ, sự giúp đỡ điềm tĩnh, đến những khoảnh khắc hài hước, ngọt ngào. Cô nhận ra rằng, mỗi lần cậu học bá xuất hiện, trái tim cô đều rung lên, và cô không thể phủ nhận rằng cậu đã bắt đầu chiếm một phần rất đặc biệt trong lòng cô.

Khi tan học, Thiên Nhi bước ra cổng trường, ánh nắng chiều chiếu lên mái tóc, tạo nên một vệt sáng lung linh. Cô nhìn Vương Thần, cậu vẫn điềm tĩnh đứng gần đó, như một điểm tựa vô hình. Cô thầm nghĩ: “Ngày mai… chắc chắn mình sẽ lại gặp cậu ấy… Mình… không biết mình sẽ ra sao nữa… nhưng cảm giác này… thật hạnh phúc.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×