học bá – nữ thần học đường

Chương 5: Hiểu lầm đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Một buổi sáng trong lành, lớp 11A3 rộn ràng hơn thường lệ. Tiếng cười nói của học sinh vang lên khắp hành lang, xen lẫn tiếng ve kêu râm ran. Lâm Thiên Nhi bước vào lớp, ôm sách vở chặt, nhưng trong lòng vẫn bồn chồn không yên. Sau cuộc thi nhóm thành công ngày hôm qua, cô nghĩ rằng mọi thứ sẽ diễn ra suôn sẻ… nhưng trái tim cô không khỏi lo lắng.

Cô tự nhủ: “Hôm nay chắc chắn sẽ không được bối rối… mình phải bình tĩnh… không thể cứ nhõng nhẽo như vậy với Vương Thần được.”

Nhưng dường như định mệnh không muốn để cô yên.

Khi Thiên Nhi vừa đặt cặp xuống bàn, một cơn gió nhẹ thổi qua hành lang, kéo theo một tờ giấy rơi từ bàn ai đó. Cô cúi xuống nhặt, và nhận ra đó là một bài kiểm tra Toán lớp 11A1. Cô nhìn quanh, và ánh mắt vô tình chạm phải Vương Thần – người đang ngồi phía trước, nhìn cô.

Cô thầm nghĩ: “Ôi trời… hôm nay chắc chắn sẽ lại gặp cậu ấy…”

Nhưng rồi, một cậu bạn trong lớp bất ngờ va vào bàn Thiên Nhi, khiến tờ giấy rơi xuống sàn. Thiên Nhi hốt hoảng, cúi xuống nhặt, nhưng lúc đó Vương Thần bước tới, nhặt giúp cô tờ giấy.

“Cô lại cẩn thận một chút đi,” Vương Thần nói, giọng điềm tĩnh. “Nếu cứ lộn xộn như vậy, lần sau tôi sẽ không nhặt giúp đâu.”

Thiên Nhi đỏ mặt, lí nhí: “Dạ… cảm ơn…” Cô thầm nghĩ: “Tim mình lại đập nhanh rồi… sao cậu ấy vừa nghiêm túc vừa quan tâm thế này chứ?”

Buổi học Toán bắt đầu với đề kiểm tra ngắn. Thiên Nhi căng thẳng, tay run run, đầu óc quay cuồng. Cô lật trang vở, nhìn các câu hỏi, và chợt thấy một phần rất khó. Không biết phải làm sao, cô lúng túng nhìn quanh, và ánh mắt vô tình gặp Vương Thần.

Vương Thần dường như nhận ra điều đó. Anh cúi xuống bàn, nhẹ nhàng nhắc: “Câu này, cô hãy thử áp dụng công thức mà hôm qua chúng ta làm trong nhóm.”

Thiên Nhi gật đầu, lòng vừa mừng vừa lo: “May quá… cậu ấy nhắc… nhưng… nếu làm sai thì sao nhỉ…”

Trong lúc làm bài, Thiên Nhi thấy một cậu bạn trong lớp – Hạ Phong – đang nhìn chằm chằm vào vở của cô. Thiên Nhi hốt hoảng, vội vàng che vở, nhưng Hạ Phong vẫn cố nhìn. Thiên Nhi đỏ mặt, tim đập nhanh, và trong phút chốc… cô nghĩ rằng Vương Thần đang nhìn cô với ánh mắt khó chịu, giống như cậu giận dỗi.

Cô thầm nhủ: “Sao cậu ấy lại nhìn mình như vậy… chắc là vì mình nhõng nhẽo… chắc là cậu ấy giận mình rồi…”

Nhưng thực tế, Vương Thần đang quan sát toàn bộ lớp, không hề tập trung vào cô một cách tiêu cực.

Sau giờ kiểm tra, khi học sinh nộp bài, Thiên Nhi vẫn đỏ mặt, vừa mừng vì đã làm xong, vừa hồi hộp về ánh mắt của Vương Thần lúc trước. Cô tự nhủ: “Chắc cậu ấy giận mình… mình phải làm gì để cậu ấy không giận nữa nhỉ?”

Trong khi đó, Vương Thần lại điềm tĩnh, không hề để tâm tới hiểu lầm của cô. Anh chỉ quan sát kết quả từng học sinh, sau đó nhẹ nhàng nhắc nhở vài người làm bài chưa tốt. Thiên Nhi nhìn anh, trái tim vừa muốn giận vừa muốn cười: “Sao cậu ấy luôn khiến mình bối rối như vậy nhỉ?”

Tiết học Văn bắt đầu, và giáo viên yêu cầu các nhóm thảo luận một dự án nhỏ về chủ đề “Tình bạn và trách nhiệm”. Nhóm của Thiên Nhi lại được xếp cùng Vương Thần. Cô vừa vui vừa lo, vì vẫn còn ám ảnh bởi hiểu lầm nhỏ lúc kiểm tra Toán.

Khi nhóm bắt đầu thảo luận, Thiên Nhi muốn góp ý, nhưng lo sợ Vương Thần giận, nên chỉ dám thầm thì trong lòng. Cô nhút nhát đưa ra vài ý tưởng, và Vương Thần nhẹ nhàng nhắc: “Thiên Nhi, ý tưởng của cô rất tốt. Hãy nói to để mọi người cùng nghe.”

Thiên Nhi đỏ mặt, nhưng dần dần tự tin hơn. Cô nhận ra, cậu học bá không hề giận cô, chỉ đơn giản là quan tâm và muốn cô tham gia tích cực hơn. Cô thầm nghĩ: “Sao mình lại hiểu lầm cậu ấy chứ… cậu ấy tốt quá…”

Trong quá trình thảo luận, một bạn trong nhóm – Hạ Phong – bất ngờ đẩy Thiên Nhi ra, khiến cô suýt té. Vương Thần lập tức kéo cô đứng dậy, ánh mắt nghiêm nghị: “Cô không sao chứ?”

Thiên Nhi vừa bối rối vừa xúc động: “Dạ… không sao… cảm ơn…”

Anh cúi xuống nhặt giúp cô cuốn vở rơi, và trong khoảnh khắc ấy, Thiên Nhi cảm thấy tim mình nhói lên, vừa vui vừa ngượng. Cô nhận ra rằng, dù có hiểu lầm nhỏ, cậu học bá này vẫn luôn ở bên cô, luôn quan tâm cô theo cách điềm tĩnh nhưng kiên định.

Cuối giờ học, giáo viên yêu cầu các nhóm trình bày dự án. Thiên Nhi đứng trước lớp, tim đập mạnh, tay chân hơi run. Nhưng khi ánh mắt cô chạm phải Vương Thần, nhìn cô với nụ cười nhẹ nhàng và ánh mắt cổ vũ, cô dần bình tĩnh.

Nhóm của cô trình bày suôn sẻ, mặc dù Thiên Nhi vẫn bối rối đôi chút. Vương Thần đứng bên cạnh, nhắc nhở những chi tiết quan trọng, khiến bài trình bày trôi chảy. Khi kết thúc, cả nhóm nhận được lời khen từ giáo viên và tràng vỗ tay của cả lớp.

Thiên Nhi thở phào nhẹ nhõm, trái tim vẫn còn nhảy loạn nhịp. Cô thầm nghĩ: “Cậu ấy… cậu ấy thật sự luôn quan tâm mình… dù mình có nhõng nhẽo hay hiểu lầm cậu ấy thế nào đi nữa.”

Khi tan học, Thiên Nhi bước ra cổng trường, ánh nắng chiều chiếu lên mái tóc, tạo thành một vệt sáng lung linh. Cô nhìn thấy Vương Thần đứng gần đó, vẫn điềm tĩnh, chờ cô.

“Cô tan học rồi à?” Anh hỏi, giọng trầm và nhẹ nhàng.

“Dạ… vâng…” Cô lí nhí, mặt đỏ bừng, tim đập mạnh.

Anh nhếch mép, đưa tay giúp cô mang giỏ sách. Thiên Nhi cảm thấy vui và xúc động đến mức không thể nói lời nào. Cô thầm nghĩ: “Dù có hiểu lầm nhỏ hôm nay, mình vẫn… thích cậu ấy… thích nhiều lắm…”

Cả hai bước ra khỏi cổng trường, im lặng nhưng đầy cảm xúc. Thiên Nhi biết rằng, hiểu lầm nhỏ hôm nay không làm giảm đi tình cảm cô dành cho Vương Thần, mà ngược lại, khiến cô càng trân trọng sự quan tâm tinh tế của cậu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×