Một buổi chiều thứ Bảy trong lành, lớp 11A3 trở nên yên ắng hơn hẳn, chỉ còn tiếng cười nói nhỏ của vài nhóm học sinh đi qua sân trường. Lâm Thiên Nhi bước ra khỏi cổng, lòng rộn ràng khó tả. Cô vừa nhận được tin nhắn từ Vương Thần: “Cuối tuần này, chúng ta đi thư viện cùng nhau để chuẩn bị dự án môn Văn. 3 giờ chiều nhé.”
Cô đỏ mặt, tim đập nhanh. “Thư viện… cùng cậu ấy… mình… không biết nên vui hay lo nữa…” Cảm giác vừa hồi hộp vừa vui len lỏi khắp cơ thể, khiến cô suýt chút nữa đi lệch vạch kẻ trên sân trường.
Cả buổi sáng, Thiên Nhi như người mơ mộng, không thể tập trung hoàn toàn vào việc học. Cô liên tục nghĩ đến cuộc hẹn, tưởng tượng Vương Thần sẽ xuất hiện như thế nào, ngồi cạnh ra sao, và liệu mình có đủ bình tĩnh để nói chuyện mà không lúng túng.
Khi đồng hồ điểm 2 giờ 50 phút, cô vội vàng chuẩn bị sách vở, kiểm tra lại bài ghi chú, và hít một hơi thật sâu trước khi bước ra khỏi nhà. Cô tự nhủ: “Phải thật bình tĩnh… không được nhõng nhẽo… mình… phải… trấn tĩnh…”
Đúng 3 giờ, Thiên Nhi đến thư viện. Cô chưa kịp định thần, thì thấy Vương Thần đã đứng đợi gần cửa, dáng vẻ điềm tĩnh nhưng ánh mắt dịu dàng hướng về cô.
“Chào buổi chiều, Thiên Nhi,” Vương Thần nói, giọng trầm ấm nhưng thân thiện.
“Ch… chào cậu,” cô lí nhí, đỏ mặt, vừa mỉm cười vừa cúi đầu. Trái tim cô đập nhanh, cảm giác vừa hồi hộp vừa vui len lỏi khắp cơ thể.
Anh nhếch mép, cúi đầu chào cô, rồi bước vào thư viện. Không gian yên tĩnh bao trùm, chỉ còn tiếng lật sách và tiếng bút chì trên giấy. Thiên Nhi cảm thấy hơi căng thẳng, nhưng cũng tự nhủ: “Chỉ cần có cậu ấy ở bên, mình sẽ bình tĩnh hơn.”
Họ tìm một góc bàn yên tĩnh gần cửa sổ. Ánh nắng chiếu qua tấm kính, rọi lên mái tóc Thiên Nhi, tạo nên một vệt sáng lung linh. Cô đặt sách vở ra bàn, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng vẫn không khỏi lúng túng khi ngồi cạnh Vương Thần.
“Cô đã xem đề tài dự án hôm nay chưa?” Vương Thần hỏi, giọng điềm tĩnh nhưng ánh mắt thoáng vui.
“Dạ… mình đã xem sơ qua… nhưng… còn hơi mơ hồ,” cô trả lời, tay run run mở quyển sách.
Vương Thần cúi xuống, nhẹ nhàng chỉ từng đoạn văn, giải thích chi tiết, điềm tĩnh như mọi khi. Mỗi lần anh cúi xuống, ánh mắt dịu dàng hướng về cô, Thiên Nhi cảm thấy tim mình loạn nhịp. Cô thầm nghĩ: “Mỗi lần cậu ấy cúi xuống… tim mình lại như nhảy ra khỏi lồng ngực…”
Trong lúc làm việc, Thiên Nhi vô tình làm rơi bút xuống sàn. Cô đỏ mặt cúi xuống nhặt, nhưng Vương Thần lập tức nhấc bút đưa cho cô: “Cẩn thận một chút, không muốn ngày nào cũng phải nhặt bút cho cô.”
Thiên Nhi vừa xấu hổ vừa vui, lí nhí: “Dạ… cảm ơn…”
Khoảnh khắc ấy khiến cô nhận ra rằng, dù Vương Thần điềm tĩnh, anh vẫn luôn để ý, luôn quan tâm cô theo cách tinh tế nhưng không phô trương. Cô thầm nghĩ: “Chắc chắn mình đã thích cậu ấy… thật sự… thích nhiều lắm…”
Sau một lúc làm việc, Vương Thần đề nghị nghỉ giải lao. Họ ra ngoài sân thư viện, nơi có hàng ghế đá dưới gốc cây lớn. Gió nhẹ thổi qua, rì rào trong tán lá. Thiên Nhi ngồi xuống, vừa mệt vừa hồi hộp.
“Thiên Nhi,” Vương Thần bắt đầu, giọng trầm nhưng ấm, “cô đừng quá áp lực. Chúng ta làm từ từ, từng bước. Tôi sẽ giúp cô nếu cần.”
Thiên Nhi đỏ mặt, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực: “D… dạ… cám ơn… cậu…”
Cô ngẩng lên, ánh mắt chạm ánh mắt anh, và trong khoảnh khắc ấy, cả thế giới như ngừng lại. Cô cảm thấy bối rối, nhưng cũng hạnh phúc vô cùng.
Sau vài phút im lặng, họ trở lại bàn làm việc. Vương Thần tiếp tục hướng dẫn cô từng phần dự án, giải thích cặn kẽ, vừa điềm tĩnh vừa dịu dàng. Thiên Nhi chăm chú nghe, thỉnh thoảng hỏi một vài chi tiết. Mỗi lần như vậy, Vương Thần lại cúi xuống, ánh mắt dịu dàng, giọng điềm tĩnh. Cô cảm thấy trái tim mình nhói lên, vừa xấu hổ vừa hạnh phúc.
Khi đến phần thảo luận ý tưởng, Thiên Nhi mạnh dạn hơn, đề xuất một số ý tưởng mà trước đây cô chưa từng dám nói. Vương Thần mỉm cười, khéo léo hướng dẫn cô phát triển ý tưởng, khiến cô cảm thấy tự tin hơn bao giờ hết.
Cuộc hẹn kéo dài gần hai giờ. Khi trời bắt đầu tối dần, ánh hoàng hôn len qua cửa sổ thư viện, chiếu lên mái tóc Thiên Nhi, tạo nên một cảnh tượng lung linh, lãng mạn.
“Thiên Nhi, chúng ta tạm dừng ở đây thôi. Cô cần nghỉ ngơi, chuẩn bị cho tuần học tới,” Vương Thần nói, giọng dịu dàng nhưng điềm tĩnh.
Cô gật đầu, mặt đỏ ửng: “D… dạ… cám ơn cậu… hôm nay… mình học được rất nhiều…”
Anh nhếch mép, ánh mắt thoáng vui: “Cô rất tiến bộ. Tôi hy vọng lần sau sẽ thấy cô mạnh dạn hơn nữa.”
Thiên Nhi thầm nhủ: “Chỉ cần cậu ấy ở bên… mình… có thể làm được tất cả…”
Khi ra khỏi thư viện, họ bước ra sân trường. Không gian yên tĩnh, chỉ còn tiếng gió rì rào. Vương Thần đi bên cạnh, điềm tĩnh nhưng gần gũi. Thiên Nhi cảm thấy tim mình vừa loạn nhịp vừa hạnh phúc.
“Ngày mai chúng ta sẽ tiếp tục chuẩn bị cho dự án, được chứ?” Vương Thần hỏi, giọng trầm ấm.
“D… dạ… vâng…” Cô lí nhí, tim đập rộn ràng, ánh mắt không rời anh.
Cả hai bước đi trong im lặng, nhưng mỗi bước chân đều chứa đựng sự gần gũi và rung cảm ngọt ngào. Thiên Nhi biết rằng, cuộc hẹn đầu tiên này không chỉ giúp cô tiến bộ trong học tập, mà còn khiến trái tim cô rung lên một cách khó tả, một cảm giác vừa hồi hộp vừa hạnh phúc.
Khi họ tạm biệt ở cổng trường, Vương Thần nhấc nhẹ vai cô, ánh mắt dịu dàng: “Cô về nhà cẩn thận.”
Thiên Nhi đỏ mặt, vừa muốn cười vừa muốn nói điều gì đó, nhưng chỉ lí nhí: “D… dạ… cảm ơn…”
Khi cô bước đi, trái tim vẫn còn đập loạn nhịp. Cô biết rằng, mối quan hệ của họ đang tiến triển, từ những va chạm nhỏ, sự quan tâm tinh tế, đến những cuộc hẹn đầu tiên đầy ngọt ngào. Và cô không thể phủ nhận rằng, mỗi lần bên cạnh Vương Thần, cô đều cảm thấy hạnh phúc đến lạ kỳ.