học bá – nữ thần học đường

Chương 7: Khoảnh khắc gần gũi bất ngờ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Một buổi chiều thứ Sáu, trời trong xanh, ánh nắng nhẹ rọi qua từng tán cây trong sân trường. Lớp 11A3 vẫn rộn ràng, tiếng cười nói hòa cùng tiếng ve kêu vang vọng khắp hành lang. Lâm Thiên Nhi bước ra từ lớp học, tay ôm chặt tập bài vừa làm xong, tim vẫn còn rộn ràng sau buổi học hôm nay.

Cô không thể ngừng nghĩ về Vương Thần – cậu học bá điềm tĩnh, thông minh, luôn khiến trái tim cô nhảy loạn nhịp. Sau cuộc hẹn tại thư viện cuối tuần trước, cô cảm thấy tim mình như bị cuốn vào một vòng xoáy cảm xúc không dứt. Cô thầm nhủ: “Ngày mai… chắc chắn sẽ lại gặp cậu ấy… không biết mình sẽ cảm thấy thế nào nữa…”

Chiều hôm nay, lớp học có tiết ngoại khóa về vẽ mỹ thuật. Giáo viên yêu cầu các nhóm cùng nhau thực hiện một bức tranh lớn theo chủ đề “Thế giới trong mơ”. Thiên Nhi được xếp cùng nhóm với Vương Thần, điều khiến cô vừa háo hức vừa lo lắng.

Khi bước vào phòng học, cô thấy Vương Thần đã đứng sẵn bên một bàn vẽ, ánh mắt bình tĩnh nhưng dịu dàng hướng về cô. Cô đỏ mặt, vừa mỉm cười vừa cúi đầu, tay nắm chặt tập vẽ.

“Chào buổi chiều, Thiên Nhi,” Vương Thần nói, giọng trầm ấm, ánh mắt như trêu chọc nhẹ nhàng.

“Ch… chào cậu,” cô lí nhí, tim đập nhanh, cảm giác vừa hồi hộp vừa vui len lỏi khắp cơ thể.

Nhóm bắt đầu phân công nhiệm vụ. Vương Thần vẫn điềm tĩnh, chỉ dẫn mọi người vẽ phác thảo, giải thích cách phối màu và bố cục. Thiên Nhi, với tay nghề vẽ còn non nớt, vừa háo hức vừa lo lắng. Cô cầm bút, cố gắng vẽ theo hướng dẫn, nhưng tay lại hơi run.

“Thiên Nhi, để tôi giúp một chút nhé,” Vương Thần nói, cúi xuống gần cô, ánh mắt dịu dàng.

Cô đỏ mặt, lí nhí: “D… dạ… cám ơn…”

Anh đưa tay chỉ vài chi tiết nhỏ trên bức tranh, ngón tay chạm nhẹ vào bàn tay cô khi chỉnh bút. Cô giật mình, tim nhói lên, cảm giác vừa bối rối vừa hạnh phúc. Cô thầm nghĩ: “Mỗi lần cậu ấy chạm vào tay mình… tim mình lại nhảy loạn lên… sao cậu ấy khiến mình rung động nhiều đến vậy…”

Trong lúc nhóm vẽ, một cơn gió nhẹ thổi qua, kéo theo tờ giấy vẽ của Thiên Nhi bay ra ngoài cửa sổ. Cô hốt hoảng, vừa muốn chạy ra nhặt, vừa lo sẽ làm hỏng bức tranh. Nhưng Vương Thần đã nhanh chóng nhấc tờ giấy lên, trao lại cho cô, ánh mắt dịu dàng: “Cẩn thận hơn một chút, không muốn mất công sức của cô.”

Thiên Nhi đỏ mặt, vừa ngượng vừa vui: “D… dạ… cảm ơn cậu…”

Khoảnh khắc ấy khiến trái tim cô loạn nhịp. Cô nhận ra rằng, mỗi lần Vương Thần xuất hiện, anh đều quan tâm cô theo cách tinh tế, không phô trương nhưng đủ khiến cô rung động.

Buổi vẽ tiến triển suôn sẻ, nhưng một tình huống bất ngờ xảy ra. Khi Thiên Nhi vươn tay lấy màu, cô lỡ trượt tay, để bột màu rơi lên áo của Vương Thần. Cô đỏ mặt, lúng túng: “Ô… ôi… cậu… áo…”

Vương Thần nhìn xuống, ánh mắt bình tĩnh, rồi nhếch mép một cách hiếm hoi: “Không sao… chỉ là màu thôi. Cô cần chú ý hơn một chút.”

Thiên Nhi cảm thấy vừa ngượng vừa vui. Tim cô loạn nhịp, tay chân run run, nhưng không thể ngăn nụ cười thoáng qua. “Chỉ một chút bột màu… mà tim mình lại nhảy loạn lên… sao cậu ấy khiến mình rung động dữ vậy…”

Sau sự cố màu, nhóm tiếp tục hoàn thành bức tranh. Vương Thần điềm tĩnh giúp Thiên Nhi pha màu, chỉnh từng chi tiết nhỏ, ánh mắt luôn dõi theo cô. Cô chăm chú làm theo, thỉnh thoảng lén nhìn anh, cảm giác vừa ngượng vừa hạnh phúc.

Khoảng cách giữa hai người dường như ngày càng gần hơn. Khi Vương Thần cúi xuống chỉ những nét nhỏ trên bức tranh, Thiên Nhi cảm giác ánh mắt chạm ánh mắt anh, trái tim nhói lên một cách khó tả. Cô tự nhủ: “Mình… không thể phủ nhận mình thích cậu ấy… nhiều lắm… mỗi lần gần cậu… tim mình loạn nhịp…”

Khi bức tranh gần hoàn thiện, giáo viên bước vào xem, khen ngợi nhóm Thiên Nhi về sự sáng tạo và phối hợp nhịp nhàng. Cô thở phào nhẹ nhõm, tim vẫn đập nhanh. Vương Thần đứng cạnh, ánh mắt dịu dàng, mỉm cười hiếm hoi: “Cô làm tốt lắm. Tôi nghĩ lần sau cô sẽ còn tiến bộ hơn nữa.”

Thiên Nhi đỏ mặt, lí nhí: “D… dạ… cám ơn… cậu…”

Cuối buổi, khi dọn dẹp đồ vẽ, Thiên Nhi vô tình làm rơi cọ màu xuống sàn. Vương Thần nhanh chóng nhặt giúp cô, nhưng lần này, khi cúi xuống, anh vô tình chạm vào tay cô trong khoảnh khắc rất gần. Thiên Nhi giật mình, tim nhói lên, mặt đỏ bừng.

Anh nhìn cô, giọng trầm nhưng dịu dàng: “Cẩn thận hơn, không muốn cô bị thương hay làm hỏng màu.”

Thiên Nhi lí nhí: “D… dạ… cám ơn cậu…” Cô không biết nên nói gì thêm, trái tim vẫn đập rộn ràng, cảm giác vừa hồi hộp vừa hạnh phúc.

Trên đường ra cổng trường, cả hai đi cạnh nhau, im lặng nhưng đầy cảm xúc. Ánh nắng chiều chiếu qua tán cây, tạo thành một vệt sáng lung linh trên mái tóc Thiên Nhi. Cô nhìn Vương Thần, tim nhói lên một cách khó tả: “Chỉ vài giờ bên cạnh… mà tim mình đã rung lên… cậu ấy… thật sự đặc biệt…”

Khi đến cổng trường, Vương Thần dừng lại, ánh mắt dịu dàng nhìn cô: “Hôm nay cô làm rất tốt. Chỉ cần tiếp tục cố gắng, tôi tin cô sẽ làm được tất cả.”

Thiên Nhi đỏ mặt, vừa muốn cười vừa muốn nói lời cảm ơn dài hơn, nhưng chỉ lí nhí: “D… dạ… cám ơn cậu…”

Họ tạm biệt nhau, nhưng trái tim Thiên Nhi vẫn rộn ràng, cảm giác ngọt ngào và hạnh phúc lan tỏa khắp cơ thể. Cô biết rằng, khoảnh khắc gần gũi bất ngờ hôm nay sẽ luôn được ghi nhớ, khiến cô càng trân trọng tình cảm ngày càng lớn dần dành cho Vương Thần.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×