học bá và cô nàng trâu bò

Chương 10: Kỳ thi quan trọng và rung động thầm lặng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm đó, Đại học Thanh Hoa tràn ngập không khí học đường căng thẳng. Kỳ thi cuối học kỳ bắt đầu, và lớp Tiểu Yến được giao làm bài thi môn Lý thuyết nâng cao và thực hành tổng hợp, chiếm tới 50% tổng điểm. Áp lực dồn lên từng sinh viên, nhưng với Tiểu Yến, nó vừa là cơ hội vừa là thử thách.

Cô bước vào phòng thi, tim đập dồn dập. Trước mắt cô là những dãy bàn dài, mỗi bàn đều có đề thi riêng. Cô hít sâu, cố gắng bình tĩnh, và ngay lập tức nhìn sang Hạ Duy. Anh ngồi im, nghiêm nghị, ánh mắt trầm lắng nhìn đề, khiến cô cảm thấy một luồng điện nhẹ chạy qua cơ thể.

Khi giáo viên phát đề, Tiểu Yến mở ra, thấy toàn những câu hỏi dài, phức tạp, vừa yêu cầu kiến thức, vừa đòi hỏi tư duy logic. Tim cô đập mạnh, nhưng cô nhớ lại những ngày học tập cùng Hạ Duy. Mỗi bước, mỗi công thức từng được anh chỉ dẫn giờ như hiện ra trong đầu, khiến cô dần bình tĩnh hơn.

Hạ Duy nhoẻn miệng cười hiếm hoi khi thấy cô nhìn mình, ánh mắt đầy khích lệ:

“Cô sẽ làm được. Tin tôi đi.”

Tiểu Yến đỏ mặt, nhưng trong lòng thấy ấm áp. Khoảnh khắc này khiến cô nhận ra rằng, không chỉ là học tập, mà còn là sự động viên tinh thần mà Hạ Duy dành cho cô, khiến tim cô loạn nhịp từng nhịp.

Trong lúc làm bài, một tình huống dở khóc dở cười xảy ra. Trương Hạo, ngồi cùng dãy, vô tình làm rơi bút vào chân cô. Tiểu Yến giật mình, Hạ Duy ngay lập tức cúi xuống nhặt bút giúp cô, khoảng cách giữa hai người chỉ còn vài cm.

“Cẩn thận lần sau,” anh nhắc nhẹ, giọng trầm nhưng dịu dàng.

Cô đỏ bừng mặt, cúi xuống, tim đập mạnh. Khoảnh khắc ấy khiến cô nhận ra tình cảm dành cho Hạ Duy đã trở nên sâu sắc, không còn mơ hồ như trước.

Giữa giờ, giáo viên phát hiện một số sinh viên gặp khó khăn, trong đó có Tiểu Yến. Hạ Duy nhận thấy, cúi sát bên, nhắc nhở:

“Câu này, cô áp dụng công thức vừa học, sẽ ra kết quả.”

Tiểu Yến nhìn anh, lòng ấm áp: “Em… em hiểu rồi… cảm ơn anh.”

Khoảng cách gần, ánh mắt trầm lắng, giọng điềm tĩnh, khiến trái tim cô loạn nhịp. Cô nhận ra rằng tình cảm này không chỉ là ngưỡng mộ hay bối rối nữa, mà là rung động thật sự.

Khi gần hết giờ, Tiểu Yến bắt đầu kiểm tra lại bài làm. Một số câu hỏi khiến cô lúng túng, nhưng nhờ những ngày học tập cùng Hạ Duy, cô tự tin giải quyết. Cô thầm nghĩ: “Nếu không có anh, chắc em sẽ hoang mang mất.”

Hạ Duy cũng hoàn thành bài, nhưng ánh mắt anh liên tục dõi theo cô, như muốn đảm bảo rằng cô ổn. Khoảnh khắc này khiến trái tim cô nhói lên, vừa căng thẳng vừa ngọt ngào.

Ra khỏi phòng thi, cả lớp tụ tập ngoài sân để thư giãn. Tiểu Yến thở phào, nhưng vẫn căng thẳng vì chưa biết kết quả. Hạ Duy đi bên cạnh, ánh mắt trầm lắng nhưng ấm áp:

“Cô đã làm hết sức. Dù kết quả ra sao, tôi tự hào về cô.”

Cô đỏ mặt, tim nhói lên từng nhịp: “Em… em biết rồi… cảm ơn anh.”

Khoảnh khắc ấy, họ đứng giữa sân trường, ánh nắng chiếu lên mái tóc, gió nhẹ thổi qua, tạo nên một khung cảnh lãng mạn và ngọt ngào.

Những ngày tiếp theo, kết quả thi được công bố. Tiểu Yến nhận điểm cao, và cô biết rằng, phần lớn nhờ vào sự giúp đỡ và động viên của Hạ Duy. Cô đến chỗ anh, ánh mắt rạng rỡ:

“Em… em nhận điểm rồi! Cảm ơn anh nhiều lắm!”

Hạ Duy mỉm cười hiếm hoi, ánh mắt tràn đầy trìu mến:

“Cô xứng đáng. Tôi chỉ giúp cô thôi.”

Cô đỏ mặt, tim rung lên từng nhịp. Khoảnh khắc này, họ trao cho nhau nụ cười chân thành, ngọt ngào, nhưng không cần lời nói quá nhiều.

Tình cảm giữa hai người tiếp tục thăng hoa. Họ cùng nhau ăn mừng nhỏ, đi dạo quanh hồ, và chia sẻ những khoảnh khắc trong cuộc sống. Mỗi lần Hạ Duy nghiêm nghị nhắc nhở hay cúi sát chỉ bài, tim Tiểu Yến lại loạn nhịp, nhưng cô cảm thấy hạnh phúc.

Một buổi chiều, khi dạo quanh hồ, Hạ Duy bất ngờ kéo tay cô:

“Cô… hãy luôn tin tôi. Tôi sẽ luôn ở bên khi cô cần.”

Tiểu Yến đỏ mặt, tim nhói lên từng nhịp: “Em… em tin anh…”

Khoảnh khắc ấy, họ đứng giữa hồ, ánh nắng chiếu lên, gió nhẹ thổi qua, tạo nên một bức tranh ngọt ngào, lãng mạn, khiến cô nhận ra rằng tình cảm này đã trở nên vững chắc.

Nhưng không khí học đường vẫn đầy những tình huống hài hước. Một lần, Lý An và Trương Hạo cố tình làm trò, khiến Tiểu Yến phải chạy theo để dọn dẹp, Hạ Duy lập tức đến giúp. Khoảng cách gần, ánh mắt trầm lắng, giọng điềm tĩnh, khiến tim cô loạn nhịp.

Những ngày sau kỳ thi, họ học cùng nhau, chia sẻ từng khoảnh khắc nhỏ trong cuộc sống, từ việc giải bài tập, đi dạo, ăn vặt, đến những trò nghịch ngợm trong lớp. Tình cảm học đường vừa ngọt ngào vừa căng thẳng, xen lẫn hài hước, khiến độc giả không thể rời mắt.

Kết thúc kỳ thi quan trọng, Tiểu Yến nhận ra rằng học đường không chỉ là nơi để học tập, mà còn là nơi trái tim cô rung động, và Hạ Duy chính là người khiến trái tim ấy rung lên từng nhịp. Khoảnh khắc ngọt ngào sau kỳ thi đánh dấu bước tiến mới trong tình cảm, đồng thời mở ra những thử thách và câu chuyện mới cho hai người.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×