Sau buổi thí nghiệm đầu tiên, không khí trong phòng thí nghiệm vẫn nặng nề, nhưng Linh không thể xua đi cảm giác rùng mình liên tục quấn lấy cô. Trên đường về ký túc xá, cô thấy mọi thứ quanh mình dường như khác lạ: bóng cây ven đường dài hơn bình thường, gió thổi mang theo một mùi hương lạ, gần giống mùi hoa sữa nhưng pha lẫn vị khói nhẹ, khiến cô có cảm giác như vừa lạc vào một không gian xa lạ, quen thuộc đến lạ kỳ.
Khi bước vào phòng, Linh tự nhủ: “Chắc là do căng thẳng sau hôm nay… chỉ là cảm giác thôi.” Nhưng trong lòng cô vẫn còn một sự bồn chồn khó giải thích.
Đêm hôm đó, Linh nằm trên giường, mắt mở trừng trừng nhìn trần nhà. Những hình ảnh mơ hồ của buổi thí nghiệm lại hiện lên trong đầu. Cô thấy Minh – cậu bé tình nguyện – run rẩy, ánh mắt sợ hãi, và đôi khi, Linh như nghe được giọng nói thầm thì gọi tên cô.
Ban đầu, cô cho đó là ảo giác do căng thẳng, nhưng rồi, những dấu hiệu kỳ lạ bắt đầu xuất hiện rõ rệt. Cô nhìn thấy bóng mình trong gương trượt nhẹ, nhưng gương không phản chiếu đúng cử chỉ cô vừa thực hiện. Đôi lúc, khi cô đi qua hành lang ký túc xá, cảm giác như có ai đó đi theo, nhưng khi quay lại, không một bóng người.
Sáng hôm sau, Linh đến phòng thí nghiệm sớm hơn mọi người. Trong lúc kiểm tra dữ liệu hôm qua, cô phát hiện một sự bất thường: sóng não của Minh có những đoạn nhấp nháy mà lý thuyết chưa thể giải thích. Một phần của não bộ hoạt động với tần số bất thường, giống như… có một ý thức khác cùng tồn tại trong cơ thể cậu bé.
Mai và Huy đến, nhận thấy Linh trầm tư, lo lắng: “Sao trông cậu xanh xao vậy? Không ngủ được à?”
Linh lắc đầu, cố gắng trấn tĩnh: “Không phải, chỉ là… tôi thấy một số dữ liệu không bình thường. Sóng não Minh… nó như đang phản ứng với một thứ gì đó mà chúng ta không thể đo lường.”
Thắng chen vào, nheo mắt: “Ý cậu là… có thể… có linh hồn trong đó?”
Linh ngập ngừng, không trả lời ngay. Cô biết rằng nếu nói ra, sẽ khó kiểm soát được cảm xúc của nhóm, nhưng trong lòng, cô tin chắc rằng một thực thể nào đó đang tác động đến Minh.
Buổi trưa, Linh quyết định thử một bài thiền định cá nhân, cố gắng kiểm soát tâm trí và cơ thể. Cô ngồi trong phòng trống, nhắm mắt, tập trung vào nhịp thở. Ban đầu chỉ là cảm giác bình thường, nhưng dần dần, cô cảm nhận được một luồng năng lượng lạ, như hơi thở của một sinh vật vô hình quấn quanh cơ thể.
Một hình ảnh thoáng qua xuất hiện trước mắt cô: một căn phòng cũ kỹ, tường bong tróc, ánh sáng nhấp nháy. Một người đàn ông đứng đó, lưng còng, đôi mắt u buồn, tay cầm một vật gì đó giống một bức thư. Linh rùng mình: cảm giác quen thuộc kỳ lạ len lỏi trong tâm trí cô.
Cô mở mắt, thở hổn hển. Mai vừa bước vào, nhìn thấy nét mặt Linh, lo lắng hỏi: “Cậu lại mơ mộng gì nữa rồi?”
Linh lắc đầu, giọng run run: “Không phải mơ… tôi… tôi thấy một người… và cảm giác như… người đó đang tìm tôi.”
Mai nhíu mày, không biết nói gì. Huy thì lẩm bẩm: “Có thể cậu đang quá căng thẳng, não tạo ra ảo giác thôi…”
Nhưng Linh không thể phủ nhận: cảm giác trong cô quá thật. Cô chợt nhận ra rằng không chỉ Minh, mà chính cô cũng đang bị tác động bởi một thứ gì đó siêu nhiên.
Những ngày tiếp theo, dấu hiệu ngày càng rõ rệt. Linh hay thấy mình nói những từ lạ mà không hề nhớ sau đó, cử chỉ vô thức giống như đang thực hiện một hành động cũ từ quá khứ. Trong giấc ngủ, cô gặp những giấc mơ kỳ lạ: hình ảnh một căn phòng cũ, những người xa lạ với ánh mắt u buồn, những âm thanh như tiếng thở dài vang vọng trong bóng tối.
Một buổi tối, khi Linh ở lại phòng thí nghiệm để phân tích dữ liệu, máy đo nhịp tim của cô bỗng nhấp nháy dữ dội. Linh cảm thấy tim mình đập nhanh, cơ thể run rẩy, và bỗng dưng, một giọng nói vang lên trong đầu: “Cô là người tiếp theo…”
Cô giật mình, nhìn quanh phòng. Không có ai. Linh nắm chặt bút, tim đập thình thịch. Cô biết, từ khoảnh khắc này, các hiện tượng không còn là chuyện tưởng tượng hay tâm lý thông thường nữa. Có một thực thể đang tìm cách kết nối với cô.
Ngày hôm sau, khi nhóm họp lại, Linh trầm ngâm: “Các cậu có bao giờ cảm thấy… như bị ai đó theo dõi, hoặc nghe thấy tiếng nói trong đầu không?”
Thắng cười gượng: “Nghe có vẻ điên rồ… nhưng mà, có thể. Như cậu nói hôm qua về Minh, tôi nghĩ… chúng ta cần theo dõi Linh cẩn thận. Không chỉ Minh mà cậu cũng đang có biểu hiện bất thường.”
An, người vốn trầm lặng nhưng nhạy cảm với các hiện tượng tâm linh, lên tiếng: “Tôi cảm nhận được điều gì đó ở Linh… một linh cảm lạ lùng. Cậu ấy có thể là người tiếp xúc trực tiếp với thực thể.”
Linh cảm thấy tim mình đập dồn dập. Một phần trong cô sợ hãi, một phần lại tò mò: Liệu đây là cơ hội để hiểu rõ hơn về ký ức tiền kiếp, hay là cánh cửa dẫn cô vào một vùng tối chưa từng biết?
Khi cả nhóm rời phòng thí nghiệm, ánh nắng chiều nhuộm vàng hành lang dài, những bóng cây rung rinh ngoài cửa sổ. Linh cảm giác, trong mỗi bóng cây, trong mỗi ánh sáng phản chiếu, đều có một thứ gì đó lạ lùng… như đang theo dõi cô.
Và trong tim Linh, một điều chắc chắn: cuộc sống của cô từ giờ sẽ không còn bình thường nữa. Một hành trình vượt ranh giới giữa khoa học và tâm linh vừa bắt đầu, và cô sẽ là người bước vào trước tiên.