hội chứng nhập hồn

Chương 4: Cảnh báo đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng hôm đó, phòng thí nghiệm tràn ngập ánh nắng dịu nhẹ, nhưng không khí bên trong lại đặc quánh một cảm giác khó chịu. Linh bước vào, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng trong lòng cô vẫn còn cảm giác rùng rợn sau những giấc mơ lạ lùng đêm qua.

Mai và Huy đã đến trước, bận rộn kiểm tra thiết bị. Thắng bước vào sau, ánh mắt dò xét Linh một cách lo lắng: “Cậu ngủ được không? Hôm qua cậu có vẻ… khác thường.”

Linh gật đầu, nhưng trong tim cô, nỗi lo vẫn lởn vởn. Cô tự nhủ: “Chỉ là cảm giác thôi, mình phải giữ bình tĩnh. Không thể để nhóm nhìn thấy mình sợ hãi.”

Buổi thí nghiệm hôm nay khác với hôm qua. Nhóm quyết định tập trung vào những tình nguyện viên có biểu hiện nhạy cảm với ký ức tiền kiếp, nhằm quan sát chi tiết những phản ứng tâm lý bất thường. Linh được giao nhiệm vụ trực tiếp quan sát và ghi chú biểu hiện của các tình nguyện viên.

Một tiếng chuông vang lên, báo hiệu tình nguyện viên đầu tiên bước vào. Cậu là một nam sinh, gương mặt trẻ trung nhưng ánh mắt đầy tò mò pha chút e dè. Linh hướng dẫn nhẹ nhàng: “Hãy ngồi xuống, nhắm mắt, và tưởng tượng một không gian xa lạ nhưng cảm giác quen thuộc. Cố gắng tập trung vào hình ảnh xuất hiện trong tâm trí.”

Nhưng khi cậu nhắm mắt, Linh bỗng cảm thấy một luồng khí lạnh lướt qua cơ thể. Tim cô đập nhanh, đôi tay run nhẹ. Một cảm giác kỳ lạ len lỏi trong đầu cô: “Cô sẽ là người tiếp theo… phải thực hiện điều gì đó…”

Linh cố gắng xua đi cảm giác, tập trung vào quan sát tình nguyện viên. Nhưng hành động vô thức bắt đầu xuất hiện: cô cầm bút lên, rồi hạ xuống, lặp đi lặp lại một cách kỳ quặc, như thể bị điều khiển bởi một ý chí khác.

Mai quan sát, mắt mở to: “Linh… cậu có ổn không? Cử chỉ của cậu… hơi khác thường.”

Linh mỉm cười gượng: “Ừ… chỉ là… hơi mệt thôi.” Nhưng trong lòng, cô biết rằng đây là dấu hiệu đầu tiên của sự nhập hồn. Một thực thể đang bắt đầu tìm cách liên kết với cô.

Khi buổi thí nghiệm tiếp tục, các hiện tượng càng rõ rệt. Một tình nguyện viên, cô gái tên Linh Trang, bỗng nhiên run rẩy, môi mấp máy nói những câu vô nghĩa. Linh tiến đến, cố gắng trấn an, nhưng đột nhiên, cô cảm thấy môi mình tự mấp máy, miệng phát ra những âm thanh lạ mà cô không hề chủ động.

Cả nhóm hoảng hốt. Thắng bước tới, nắm tay Linh: “Cậu… đang nói gì vậy? Dừng lại!”

Linh giật mình, tay run run, nhưng tiếng nói vẫn phát ra, trầm khàn, không phải giọng cô. Nhóm bắt đầu ghi chép mọi cử chỉ, biểu hiện. Huy lẩm bẩm: “Chúng ta vừa chứng kiến… một hiện tượng nhập hồn đầu tiên.”

An nhìn Linh, giọng trầm: “Cậu phải cẩn thận. Thực thể đang thử thách cậu, và nếu không kiểm soát, nó có thể chiếm hoàn toàn cơ thể.”

Linh cảm giác tim mình co thắt. Một phần cô sợ hãi, một phần tò mò: “Ai, hay cái gì, đang tìm cách kết nối với mình? Nó muốn gì?”

Buổi chiều, khi nhóm phân tích dữ liệu, các thiết bị đo sóng não của Linh cho thấy những đoạn nhấp nháy bất thường. Sóng não của cô bắt đầu phản ứng với những hình ảnh trong ký ức tiền kiếp, giống như có một ý thức khác tồn tại song song.

Thắng nghiêng đầu nhìn Linh: “Cậu có cảm giác gì không?”

Linh lắc đầu, nhưng trong tâm trí, cô nghe một giọng nói yếu ớt: “Hãy nghe ta… làm theo ta…”

Cô giật mình, cố gắng tập trung vào lý trí. Nhưng cơ thể cô đôi lúc lại tự động thực hiện hành động mà cô không kiểm soát. Tay cô lật mở một cuốn sách trên giá, mở ra những trang cũ kỹ, ghi chú những từ mà cô chưa từng đọc.

Mai sờ vai Linh, lo lắng: “Cậu… cậu phải bình tĩnh. Nếu hiện tượng này tiếp tục, chúng ta phải tìm cách tách thực thể ra khỏi cơ thể cậu.”

Linh cảm thấy mồ hôi lạnh trán ướt đẫm. Cô biết, từ khoảnh khắc này, cô không còn là cô nữa. Một phần ý thức đang bị chiếm bởi thực thể lạ, và mọi hành động của cô đều có nguy cơ bị điều khiển.

Buổi tối, Linh ở lại phòng thí nghiệm để kiểm tra dữ liệu. Ánh sáng vàng nhạt từ đèn trần tạo bóng dài trên sàn, và mọi thứ im ắng đến rợn người. Khi cô nhìn vào màn hình máy tính, các đường sóng não nhấp nháy bất thường, giống như có một sinh vật vô hình đang quan sát và thao túng.

Đột nhiên, giọng nói vang lên trong đầu cô, rõ ràng và mạnh mẽ hơn: “Cô là người tiếp theo… phải làm theo ta… không được từ chối…”

Linh co rúm người, tim đập dồn dập. Cô nhận ra, đây không còn là cảm giác hay giấc mơ nữa. Thực thể đang thử xâm nhập vào cơ thể cô, chiếm lấy ý thức. Cô phải tìm cách giữ lý trí, nhưng làm sao khi một phần tâm trí đã bị chi phối?

Khi nhóm trở về ký túc xá, Linh cảm giác những hành vi kỳ quái vẫn theo mình: cô nhìn vào gương, thấy bóng mình như dao động, đôi mắt mơ hồ, và bỗng giật mình khi thấy môi mình khẽ mấp máy những từ không rõ nghĩa.

An nhìn cô, nghiêm túc: “Chúng ta phải chuẩn bị. Nếu thực thể này không bị kiểm soát, nó có thể làm nhiều hơn là chỉ nói lẩm bẩm hay điều khiển cử chỉ. Nó có thể chiếm hoàn toàn cơ thể cậu.”

Linh gật đầu, lòng tràn ngập nỗi lo nhưng cũng tò mò không thể cưỡng lại: Liệu cô có thể kiểm soát nó? Hay sẽ bị cuốn vào thế giới mà lý trí không thể vượt qua?


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×