HỒI SINH DƯỚI MẶT NẠ NGỐC

Chương 10: LỜI THÌ THẦM TỪ KÝ ỨC


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ánh nắng buổi sáng trườn qua khe cửa, nhuộm một màu vàng nhạt lên căn phòng 203 cũ kỹ. Từng hạt bụi bay lơ lửng như những ký ức chưa chịu lắng xuống, xoay quanh Kha và Vy đang ngồi cạnh nhau, mắt trân trân nhìn vào không trung.

Họ không biết mình đã ngồi yên như vậy bao lâu.

Chỉ biết rằng, mỗi giây trôi qua, áp lực vô hình từ những ký ức cũ càng nặng hơn cả nghìn cân.

Vy là người lên tiếng trước.

“Kha…”

Anh không nhìn cô. Nhưng hơi thở khẽ dao động.

“Ừ?”

“Anh có từng… thấy mình đáng trách chưa?”

Kha quay sang, lần đầu nhìn thẳng vào mắt cô sau nhiều giờ im lặng.

“Có.”

Cô cười buồn.

“Em cũng vậy.”

“Nhưng đáng trách không có nghĩa là đáng chết.”

Vy gật đầu, rồi cúi mặt.

“Khánh An là người đầu tiên em khiến tổn thương mà không thể sửa. Nhưng cũng là người duy nhất… em từng nghĩ đã quên.”

Kha siết nhẹ tay cô.

“Không ai quên được ai thật sự từng làm tổn thương mình. Dù là người bị hay kẻ gây.”


10 giờ sáng. Quán cà phê tầng thượng khu trung tâm – nơi Kha chọn để đặt cuộc hẹn.

Anh gửi một email nặc danh đến một địa chỉ lạ: [an.khanh89@****], chỉ có một dòng:

“Nếu em còn muốn chơi tiếp, thì hãy chơi đúng luật. Gặp nhau. Nói chuyện. Nhìn thẳng.”

Không ai trả lời.

Cho đến khi Kha bước vào quán.

Ở chiếc bàn cuối, cạnh lan can, một cô gái đang ngồi sẵn. Mặc áo khoác dài, đeo kính râm, tóc buộc thấp. Từ xa không nhận ra gì.

Nhưng anh biết.

Là cô.

Khánh An.

Anh bước lại gần, không chào hỏi, chỉ ngồi xuống.

“Lâu rồi không gặp.”

Khánh An gỡ kính. Đôi mắt vẫn như xưa – nhưng sâu hơn, tĩnh lặng hơn, và u tối hơn bất cứ thứ gì Kha từng đối mặt.

“Em không nghĩ anh dám đến.”

“Anh không nghĩ em dám xuất hiện.”

“Vậy mà cả hai cùng ngồi đây.”

“Vì cả hai cùng còn điều chưa nói.”

Im lặng.

Chỉ có tiếng gió lùa qua hàng cây ven ban công, xào xạc như thì thầm giữa hai người.


“Em từng yêu anh.”

Câu nói cắt thẳng vào không khí.

Kha không bất ngờ. Nhưng tim vẫn thắt lại.

“Anh biết.”

“Nhưng anh chẳng bao giờ nhìn em.”

“Vì khi đó, anh không biết phải nhìn ai. Anh chỉ biết chạy.”

“Chạy tới Vy.”

“Chạy khỏi mọi thứ. Cả em, cả anh.”

Khánh An nhếch môi.

“Anh có nhớ lần em xin anh một suất học bổng không? Em chỉ thiếu một chữ ký giới thiệu. Anh bảo… để xem lại đã.”

“Vì hôm đó anh bị gọi lên phòng giám thị. Anh quên mất.”

“Anh quên. Nhưng em mất.”

“Anh xin lỗi.”

“Muộn rồi.”

“Anh không muốn em tha thứ. Anh chỉ muốn em dừng lại, trước khi em biến thành người em căm ghét nhất.”

Khánh An nhìn xoáy vào mắt anh.

“Anh không hiểu. Em không căm ghét người khác. Em căm ghét… chính em của ngày xưa. Vì em quá yếu đuối.”

Kha thở dài.

“Vậy em trả thù ai?”

“Cả anh. Cả Vy. Cả những người đã từng đứng trên đầu em mà không hề biết.”

“Em muốn gì?”

“Em muốn… họ cảm thấy nhỏ bé. Như em đã từng.”

Kha chống tay lên trán.

“Vậy sau khi em thắng… em có lớn hơn không?”

Khánh An lặng im.


Một nhân viên mang cà phê tới.

Khánh An không uống. Chỉ nhìn ly nước, rồi khẽ nói:

“Anh có bao giờ hối hận vì sống quá tốt?”

Kha nhíu mày.

“Ý em?”

“Ý em là… sống tử tế, thành thật, cố gắng – nhưng cuối cùng vẫn bị đâm sau lưng.”

“Có. Nhưng anh chưa từng hối hận vì tử tế. Chỉ hối hận vì không đủ khôn ngoan.”

Khánh An nhoẻn miệng cười, nụ cười đầu tiên suốt buổi.

“Khôn ngoan không giúp em đi xa. Chỉ giúp em sống sót.”

“Vậy em định sống kiểu đó bao lâu?”

“Cho tới khi mọi người nhớ tới em bằng một cái tên khác.”

“Không phải Khánh An?”

“Không. Là Người Không Mặt.”

Kha nhìn chằm chằm cô. Trong khoảnh khắc, anh nhận ra: người con gái ngày xưa đã chết thật rồi. Chỉ còn lại một bản thể lạnh lùng, thông minh và vô cùng… nguy hiểm.


Kha rút từ túi ra một tập hồ sơ.

“Anh có thứ này. Là bản sao hồ sơ em từng gửi đi xin việc. Mỗi nơi đều có thư từ chối. Và một bản bị gạch đỏ vì lý do ‘không phù hợp’ – do bà Tuyết ký.”

Khánh An nhìn hồ sơ, mặt không biến sắc.

“Anh tìm được khi nào?”

“Ngay sau khi Vy nhớ ra tên em. Anh hỏi mẹ. Bà ấy… không phủ nhận.”

“Vậy là bà ta cũng trong danh sách.”

“Em muốn thêm tên ai nữa?”

“Còn một người.”

“Là ai?”

“Người đã dạy em rằng công lý không có thật.”

“Dũng?”

Khánh An gật đầu.

“Anh ta từng hứa giúp em vào phòng kế toán. Nhưng khi em bị loại, anh ta biến mất. Sau này… em mới biết vì sao.”

“Vì lúc đó anh ta đang theo đuổi Vy.”

Khánh An không nói. Nhưng đôi mắt lại ngấn lệ.

Không phải vì tình. Mà vì sự khinh bỉ với chính mình – đã từng tin ai đó quá dễ dàng.


Cuộc gặp kết thúc không có cái bắt tay, không có lời hẹn.

Chỉ có ánh mắt – một bên cầu nguyện cho chuỗi thù hận dừng lại, một bên càng thêm sắc lạnh vì biết: vẫn còn nợ chưa thanh toán.

Kha rời đi, lòng nặng trĩu.

Anh biết mình không cứu được Khánh An.

Chỉ có thể ngăn cô không giết thêm ai bằng những vết thương cũ.


Tối hôm đó, tại một tòa nhà bỏ hoang, Khánh An đứng nhìn bảng ghim ảnh, thêm vào một tấm hình mới – là Dũng.

Ghim ngay giữa.

Cô khẽ nói:

“Anh là người tiếp theo.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!