HỒI SINH DƯỚI MẶT NẠ NGỐC

Chương 11: CON TỐT TRÊN VÁN CỜ MÁU


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng thứ hai bắt đầu với tiếng chuông điện thoại dồn dập trong căn hộ của Dũng. Anh bật dậy khỏi giường, tay vẫn còn run vì mớ rượu tối qua chưa kịp tan.

Điện thoại là số lạ. Dũng nhíu mày, nghe máy.

“Anh Dũng phải không? Tôi gọi từ phòng nhân sự.”

“Có chuyện gì vậy?”

“Chúng tôi vừa nhận được một email tố cáo anh từng sửa điểm nội bộ cho nhân viên nữ để đổi lấy quan hệ riêng.”

Dũng sững người.

“Cái gì?”

“Tất cả đã có bằng chứng đính kèm. Yêu cầu anh lên gặp gấp.”

Cúp máy.

Dũng lật laptop. Trên màn hình là một email nặc danh được CC cho toàn bộ ban giám đốc: một đoạn chat cũ giữa anh và một cô gái tên L – nhân viên thực tập ba năm trước.

Anh nhớ rõ chuyện đó.

Cô gái đó từng ngỏ lời thích anh. Anh từng đùa vài câu vu vơ.

Không có gì đi quá giới hạn.

Nhưng đoạn chat trong email đã bị cắt ghép, chỉnh sửa khéo léo đến mức không ai có thể biết thật – giả.

Dũng đấm mạnh vào bàn. Mồ hôi túa ra tay.

Đúng lúc đó, một tin nhắn khác đến từ số ẩn danh:

“Chào Dũng. Cảm giác làm con tốt… ra sao?”


Cùng lúc đó tại công ty, Vy vừa bước vào văn phòng thì đã thấy một phong bì màu trắng đặt ngay ngắn trên bàn làm việc. Không ai xung quanh để ý. Cô mở ra.

Bên trong là một USB và tờ giấy viết tay.

“Chỉ cần một cú click… quá khứ của cô sẽ bị công bố toàn công ty.”

Vy hít sâu, cắm USB vào máy.

Một video hiện ra: cảnh cô và Kha tranh luận gay gắt trong phòng họp, sau đó là hình ảnh cô khóc một mình – ghép nền bằng giọng dẫn truyện:

“Trưởng phòng Vy – người từng cướp cơ hội sống của một cô gái chỉ vì một cú click sai mã số.”

“Người đã biết mình sai… nhưng im lặng. Giờ cô ấy lên chức, còn nạn nhân thì... biến mất khỏi cuộc đời.”

Mồ hôi lạnh túa ra sau gáy Vy.

USB không chỉ chứa đoạn video.

Mà còn cả bản chi tiết quá trình thăng chức của cô – lộ trình ngắn hơn người khác, kèm những dòng ghi chú đỏ lòm bên lề:

“Quan hệ nội bộ?”

“Được bảo kê bởi ai?”

“Cần điều tra sâu hơn.”

Toàn là giả mạo.

Nhưng đủ để gây nghi ngờ.


Tại văn phòng tầng 15, Kha nhận được cuộc gọi từ hai người cùng lúc – Dũng và Vy.

Anh tắt máy Dũng trước, nghe Vy.

“Em bị cảnh báo.”

“Gì nữa?”

“Là về quá khứ với Khánh An. Họ có bằng chứng giả mạo.”

“Bình tĩnh. Em không làm gì sai.”

“Nhưng nếu công ty điều tra…”

“Anh lo được.”

Vừa dứt lời, điện thoại Dũng lại gọi tới. Kha đành chuyển máy.

“Anh bị chơi rồi, Kha ơi!”

“Chuyện gì?”

“Họ có đoạn chat cũ của anh với L – thực tập sinh ba năm trước. Anh thề là không làm gì sai. Nhưng nó bị cắt ghép.”

“Có đoạn nào nhạy cảm?”

“Có. Nhưng chỉ là đùa.”

“Bây giờ không ai phân biệt nổi thật – giả đâu.”

Dũng thở hắt.

“Anh cần em.”

“Được. Anh cứ ở yên đó. Em đến.”


Trong khi Kha rời khỏi văn phòng, một bóng người lặng lẽ theo sau. Mặc áo mưa, đeo khẩu trang, tay cầm điện thoại quay lén từng bước chân anh.

Người đó gửi một đoạn video cho một tài khoản có tên: “KhôngMặt_04”

Rồi nhắn:

“Đang đi gặp Dũng. Đúng như kế hoạch.”

Phía bên kia chỉ trả lời một từ:

“Thả.”


Tại quán cà phê quen thuộc, Dũng ngồi co ro, tay cầm ly trà đá mà không uống. Ánh mắt anh hoang mang, như thể vừa mất đi niềm tin vào toàn bộ thế giới.

Kha đến. Vừa ngồi xuống, Dũng nói ngay:

“Họ muốn gì?”

Kha đáp gọn:

“Không phải tiền. Là danh dự. Là danh tiếng. Là tâm lý.”

“Anh phải làm sao?”

“Đừng phản ứng.”

“Cái gì?”

“Im lặng. Không thanh minh. Không công khai.”

“Nhưng... nếu họ tiếp tục?”

“Thì ta phản đòn.”


Kha rút ra một chiếc điện thoại cũ.

“Đây là máy em từng dùng để quay bí mật cuộc họp phòng nhân sự năm ngoái. Trong đó có đoạn ông Phú – giám đốc tài chính – thú nhận từng dùng dữ liệu nhân viên để gài đơn nghỉ việc hàng loạt.”

Dũng mở to mắt.

“Ý em là... dùng scandal của họ để ép ngưng chuyện này?”

“Không. Là để cân bằng. Nếu họ chơi bẩn, ta không thể chơi sạch.”

Dũng im lặng, rồi khẽ gật đầu.

“Anh không thích kiểu này.”

“Em cũng vậy. Nhưng nếu không chiến, sẽ chết.”


Chiều hôm đó, một tin nhắn nữa đến máy Vy.

“Cô có thể chọn: hoặc công khai xin lỗi người đã biến mất. Hoặc chờ đoạn video của cô lên đầu group công ty.”

Vy run tay. Cô gọi Kha.

“Em nên làm gì?”

“Không làm gì cả.”

“Nhưng nếu em không nói gì, em sẽ mất hết.”

“Không, em sẽ chứng minh một điều: người tử tế không sợ quá khứ – vì họ sống thật.”

Vy im lặng rất lâu, rồi cúp máy.


Tối.

Căn phòng của Khánh An tràn ngập ánh sáng xanh từ hàng chục màn hình. Mỗi màn là một góc camera quay trộm: Kha trong phòng họp, Vy ngồi bấm laptop, Dũng đứng trước gương, mặt trắng bệch.

Cô gõ vào bàn phím.

“Giai đoạn hai bắt đầu. Tiếp tục tâm lý. Chưa cần công khai.”

Phía sau lưng cô, một người đàn ông trung niên đang ngồi hút thuốc. Ánh sáng không chiếu tới mặt ông ta.

Chỉ có giọng nói khàn khàn vang lên:

“Đừng để tình cảm làm lệch hướng. Nhiệm vụ của cô là đẩy họ tới giới hạn.”

Khánh An nắm chặt chuột. Mắt không rời màn hình của Kha.

“Em hiểu.”

Ông ta dụi tàn thuốc, đứng dậy bước vào bóng tối.


Ở phía bên kia thành phố, Kha nhìn lên bầu trời đêm.

Ánh trăng nhòe sau lớp mây xám.

Anh biết.

Mỗi người đang bị đẩy ra một góc.

Và anh là người duy nhất còn đứng giữa.

Chưa biết sẽ là người chiến thắng hay...

Chỉ là con tốt cuối cùng trong ván cờ máu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!