HỒI SINH DƯỚI MẶT NẠ NGỐC

Chương 12: MẶT NẠ BẮT ĐẦU RƠI


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Chiều muộn. Phòng khách nhà ông Tín – ông ngoại của Kha – chìm trong ánh hoàng hôn loang lổ như lớp mặt nạ rạn nứt, nửa thật nửa giả. Kha ngồi đối diện ông, ánh mắt bình tĩnh như mặt hồ. Nhưng bên trong, tâm trí anh đang xoáy sâu vào một mớ hỗn loạn. Ông Tín đặt ly trà xuống bàn, giọng vẫn đằm như mọi khi: "Con gặp Khánh An rồi à?" Kha gật, ánh mắt không rời ông. "Sao ông biết?" Ông Tín nhún vai, quay mặt về phía cửa sổ: "Con tưởng ông không biết gì về cô gái từng khóc một mình dưới sân ký túc xá năm đó sao?" Một khoảng lặng kéo dài. Trái tim Kha như bị bóp nghẹt. Câu hỏi bật ra gần như theo bản năng: "Ông từng gặp cô ấy?" Ông Tín xoay người lại, chậm rãi: "Không chỉ gặp. Mà còn biết... rõ hơn cả con."

Kha đứng dậy. "Ông đang giấu con điều gì?" Ông Tín nhìn cháu trai, không tức giận, không né tránh. Chỉ có một nỗi buồn dày đặc dâng lên trong đáy mắt. "Năm đó, sau khi Khánh An bị loại khỏi vòng tuyển chọn, cô ấy tìm đến ông với bản CV chi tiết, bảng điểm và cả thư xin lỗi mà con viết dở dang." Kha lặng người. "Cô ấy đến tìm ông?" "Phải. Cô ấy không muốn kiện cáo. Chỉ muốn được nghe một lời xin lỗi thật sự, và một cơ hội công bằng." "Ông cho cô ấy không?" Ông Tín nhìn thẳng. "Ông từ chối." Kha bước lùi lại, giọng nghẹn: "Vì sao?" "Vì lúc đó, ông đang gầy dựng lại danh tiếng cho công ty sau bê bối tuyển dụng nội bộ năm trước. Một lời xin lỗi – có thể phá hủy tất cả."

Không khí trong phòng đặc quánh. Kha siết chặt nắm tay: "Vậy ông để cô ấy mất hết, để rồi quay lại với hận thù?" "Ông nghĩ cô ấy sẽ chấp nhận và im lặng." "Ông nhầm rồi." Ông Tín thở dài: "Không phải ai cũng chịu nuốt nỗi đau như ông đã từng." Kha cười lạnh: "Vậy giờ sao? Ông tính im tiếp? Hay ông định gài bẫy luôn cả con trai mình?" Ông Tín đứng lên, tiến lại gần Kha. "Ông không gài con. Nhưng nếu con còn giữ cái danh nghĩa này, con phải biết điều gì cần bảo vệ trước tiên – công ty hay người con thương?"

Kha nhìn thẳng vào mắt ông. "Con sẽ bảo vệ sự thật. Không phải vì công ty. Cũng không vì tình yêu. Mà vì nếu không, chính con cũng sẽ đeo mặt nạ mãi mãi như ông."

Không gian im lặng đến mức nghe được tiếng gió lùa qua tán cây ngoài cửa sổ. Ông Tín không trả lời, chỉ rút từ trong ngăn kéo một phong bì cũ, đặt xuống bàn. "Trong đây là bản sao cuộc họp nội bộ giữa ông và các trưởng phòng ba năm trước – nơi ông ký đồng ý loại Khánh An." Kha cầm lấy. Tay anh run. Ông Tín nói tiếp: "Nhưng con cần biết, ông không phải người duy nhất ký. Còn có ba người nữa – Dũng, bà Tuyết… và Vy."


Tối hôm đó, Kha hẹn Vy tại một quán cà phê rooftop. Ánh đèn vàng rọi lên mặt cô khiến gương mặt vốn bình tĩnh trở nên mệt mỏi, hằn rõ sự bất an. Anh đưa phong bì cho cô. Vy mở ra, lướt qua từng trang. Mỗi chữ như lưỡi dao xé toạc vỏ bọc cô xây dựng bao năm qua. Cô buông tay, ánh mắt vô định: "Em... thật sự đã từng ký vào quyết định loại cô ấy sao?" Kha gật. "Không chỉ em. Dũng cũng có tên. Và bà Tuyết. Nhưng lý do là em là trưởng nhóm đánh giá. Em có quyền phủ quyết."

Vy bấu chặt bàn. "Em... không nhớ gì. Nhưng nếu là sự thật..." Kha cắt lời: "Không phải lúc tự trách. Giờ phải hành động. Vì Khánh An đang đẩy chúng ta vào vũng lầy danh dự – từng người một." Vy siết tay. "Cô ấy muốn gì?" "Một lời thừa nhận. Một lời xin lỗi. Và sự mất mát giống như cô ấy từng nếm." Vy ngẩng lên, mắt rưng rưng. "Em từng nghĩ chỉ cần sống tốt là quá khứ tự lùi lại. Nhưng em sai." Kha đặt tay lên vai cô. "Không ai sống mà không mắc sai. Quan trọng là... có dám đứng thẳng nhìn lại không."


Ngày hôm sau, một email lạ được gửi đến toàn bộ hệ thống công ty. Tựa đề: "Hồ sơ Khánh An – Bản án bị quên lãng." Trong đó là đoạn video Vy khóc, bản scan CV của Khánh An, cùng một đoạn ghi âm từ buổi họp năm đó. Cả công ty náo loạn. Tin nhắn nội bộ nhảy liên tục. Phòng nhân sự mở cuộc điều tra khẩn. Giám đốc tạm đình chỉ công tác Vy để "xác minh thông tin." Kha phản ứng tức thời – gửi hồ sơ từ ông ngoại anh cho pháp chế công ty, chứng minh rằng Vy chỉ là một phần trong cuộc họp tập thể.

Nhưng rắc rối chưa dừng lại. Cùng lúc, một blog ẩn danh có tên "Hồ Sơ Không Mặt" bắt đầu đăng tải từng câu chuyện bên lề: "Sự thật về Dũng – kẻ săn thực tập sinh", "Vy – người leo lên bằng nước mắt người khác", "Kha – cháu trai giám đốc, nắm quyền không qua năng lực." Mỗi bài viết đều có ảnh, trích dẫn, và… bình luận thật. Kha biết – Khánh An không còn chiến một mình. Cô có đồng minh. Có thể là người trong nội bộ. Có thể chính là người từng ngồi sát cạnh họ mỗi ngày. Và hắn – "người không mặt" – vẫn đang chờ nước cờ tiếp theo.


Tối hôm đó, tại phòng điều tra nội bộ, Vy ngồi một mình. Ánh đèn mờ. Cánh cửa mở ra, một người bước vào – không phải điều tra viên. Là… bà Tuyết. Vy đứng bật dậy. "Sao cô lại ở đây?" Bà Tuyết bình thản: "Cô tưởng mình bị đình chỉ là thật à? Là tôi làm. Để tách cô khỏi vòng xoáy này." Vy nghiến răng: "Cô cũng từng ký tên vào bản loại Khánh An." Bà Tuyết cười nhạt: "Tôi là người duy nhất trong hội đồng biết cô ấy vô tội. Nhưng tôi không thể cứu. Và giờ, tôi sẽ là người… giúp cô sửa sai."

Vy nhìn bà, không tin vào tai mình. "Tại sao bây giờ?" Bà Tuyết bước lại gần, đưa một tập hồ sơ. "Vì tôi vừa nhận được một thư cảnh báo – nếu tôi không ‘tự thú’, họ sẽ tung đoạn ghi âm tôi từng ép nhân viên nữ bỏ thai để giữ bí mật nội bộ." Vy sững người. "Cô... từng..." "Phải. Tôi cũng từng sai. Giờ là lúc trả giá."


Ở tầng cao nhất một tòa nhà cũ, Khánh An đứng nhìn thành phố về đêm. Màn hình bên cạnh nhấp nháy – bài đăng mới vừa lên: "Còn 4 ngày nữa, mặt nạ sẽ rơi toàn bộ. Ai là người còn sống sót, ai sẽ bị lột sạch danh dự?" Cô mỉm cười. Một nụ cười vừa xinh đẹp vừa đáng sợ.

Phía sau cô, người đàn ông hút thuốc từ lần trước – gã trung niên bí ẩn – đứng dựa vào tường, tay cầm bản danh sách in từ camera nội bộ công ty.

Hắn hỏi khẽ: "Đã đến lúc lộ diện chưa?"

Khánh An không quay lại. "Chưa. Hãy để họ nghĩ họ sắp thắng."


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!