Trưa hôm đó, tất cả nhân viên công ty gần như đứng hình trước màn hình lớn tại khu vực sinh hoạt chung. Trên kênh tin tức doanh nghiệp nội bộ, một thông báo bất ngờ bật sóng: "Trực tiếp: Bà Tuyết – Giám đốc điều hành cấp cao – phát biểu về vụ việc Khánh An."
Chưa đầy 10 phút sau, livestream thu hút hơn 30.000 lượt xem, không chỉ từ nhân viên nội bộ mà còn từ báo chí và các đơn vị đối tác.
Kha, đang ngồi tại phòng làm việc, mở màn hình. Vy vừa được phục hồi công tác tạm thời, cũng đang dán mắt vào từng khung hình.
Trên sân khấu nhỏ, ánh sáng dịu và khung nền đơn giản, bà Tuyết mặc áo vest xám, gương mặt nghiêm nhưng không còn sự sắc sảo thường thấy. Trước dãy micro dày đặc, bà đứng thẳng, mắt nhìn thẳng vào ống kính.
“Tôi là Nguyễn Tuyết – Giám đốc điều hành cấp cao của tập đoàn.” Giọng bà vang lên rành rọt, không hề run. “Tôi xin phép hôm nay không đại diện cho công ty, không nói với tư cách một người điều hành. Tôi phát biểu với tư cách một người từng sai.”
Không gian như lặng đi một nhịp.
“Tám năm trước, tôi tham gia hội đồng loại bỏ một ứng viên tên Khánh An – sinh viên năm cuối, ứng tuyển vào vị trí nhân sự. Quyết định đó dựa trên một số đánh giá thiếu kiểm chứng và cảm tính. Tôi, là người đã ký xác nhận cuối cùng.”
Kha siết chặt hai bàn tay.
“Sau đó, tôi tiếp tục tham gia điều hành hàng loạt dự án mà không bao giờ một lần nhìn lại hậu quả của quyết định đó. Cho đến ngày hôm qua, khi tôi nhận được thư nặc danh – kèm hình ảnh, video và bản ghi âm cũ – nhắc tôi nhớ lại.”
Bà ngừng một lúc. Cả hội trường như nín thở.
“Tôi không bị ép buộc để phát biểu hôm nay. Tôi không thỏa hiệp với ai. Tôi chỉ nghĩ: đã đến lúc phải sửa.”
Tiếng gõ bàn từ đâu đó vang lên khe khẽ.
Bà Tuyết cúi đầu. Rồi ngẩng lên.
“Tôi chính thức xin lỗi Khánh An. Nếu cô đang nghe, tôi biết lời xin lỗi không làm lành vết thương, nhưng nó là bước đầu để tôi gỡ mặt nạ đạo đức đã đeo quá lâu.”
Livestream nổ tung với bình luận dày đặc. Có người cảm phục. Có người chửi giả tạo. Nhưng điều đó không còn quan trọng.
Vì một chiếc mặt nạ vừa rơi.
Và sự thật – dù trễ – cũng đã lộ ra ánh sáng.
Tại phòng họp khẩn cấp sau đó, ông Tín ngồi đầu bàn, các cổ đông, trưởng phòng đều có mặt. Kha và Vy được gọi vào với tư cách nhân chứng vụ việc.
Ông Tín nhìn thẳng Kha: “Cháu thấy sao về chuyện bà Tuyết?”
Kha không trả lời ngay. Anh liếc Vy, rồi nói: “Con nghĩ… bà ấy không còn gì để mất, nên mới nói thật.”
Một cổ đông khác lên tiếng: “Nhưng hành động này ảnh hưởng nặng đến danh tiếng tập đoàn.”
Kha gật đầu: “Có. Nhưng nếu không có nó, chúng ta sẽ mất luôn niềm tin từ toàn bộ nhân viên – và cả chính chúng ta.”
Một người khác nói lớn: “Cậu nói nghe dễ quá! Cậu đâu phải người đứng tên điều hành!”
Kha bình tĩnh đáp: “Nhưng nếu cần, con sẵn sàng đứng ra. Không phải để thay ai, mà để bắt đầu lại – từ sự thật.”
Phòng họp im lặng. Ông Tín khoanh tay, nhìn cháu trai rất lâu. Rồi ông đứng dậy, chậm rãi bước ra phía cửa kính lớn, nơi ánh sáng buổi trưa hắt vào làm nổi bật từng nếp nhăn trên gương mặt ông.
“Có một điều ông chưa nói…”
Mọi ánh mắt dồn về phía ông.
“Năm đó, sau khi Khánh An bị loại, cô ấy có tìm đến ông lần nữa. Nhưng không phải xin cơ hội.”
Ông quay lại.
“Cô ấy để lại một cuốn sổ tay.”
Kha bàng hoàng.
“Cuốn sổ gì?”
Ông Tín rút ra từ ngăn tài liệu – một cuốn sổ da nâu cũ kỹ, mép sổ đã sờn, giấy bên trong ố vàng. Ông đặt xuống bàn.
“Trong đó là toàn bộ kế hoạch. Cô ấy đã viết từ năm thứ ba đại học. Kế hoạch trở lại công ty, tìm ra từng người từng dẫm lên cô ấy, và bắt họ trả giá bằng chính lòng tin và danh dự của họ.”
Một cổ đông thì thầm: “Cô ấy… đã chuẩn bị từ trước?”
Ông Tín gật. “Và ông – đã giữ nó suốt ba năm. Hy vọng cô ấy từ bỏ. Nhưng bây giờ, ông hiểu – cô ấy không quên. Và không tha.”
Kha bước tới, mở sổ. Trang đầu tiên, là dòng chữ bằng mực đen: “Nếu tôi không được chọn – tôi sẽ tự tạo vị trí cho mình.”
Vy rùng mình. “Đây không còn là trả thù cá nhân. Đây là tuyên ngôn.”
Kha gấp sổ lại.
“Vậy giờ làm gì?”
Ông Tín nhìn anh.
“Cháu trả lời đi. Nếu cháu là người điều hành. Cháu sẽ đối phó thế nào với Khánh An?”
Kha đứng thẳng, giọng chắc nịch: “Không đối phó. Mà đối diện.”
Tối hôm đó, Kha gửi một tin nhắn.
“Anh muốn gặp em – một lần – không với tư cách người bị, không với tư cách người gây, mà là người hiểu em.”
Đáp lại, chỉ là hình ảnh một chiếc mặt nạ sứ trắng.
Và một địa chỉ: một khu công viên cũ đã đóng cửa, nơi ngày xưa từng tổ chức dã ngoại của trường đại học – nơi Khánh An từng ngồi một mình cả buổi chiều mưa, vì không ai nhớ đến cô trong trò chơi nhóm.
21 giờ.
Kha đến công viên.
Gió đêm thổi qua những hàng cây rụng lá, bầu trời không sao, chỉ có trăng mờ. Kha bước sâu vào bên trong. Từng bảng gỗ cũ mục nát, ghế đá phủ bụi. Và cuối cùng – dưới gốc cây cổ thụ lớn nhất – Khánh An đứng đó.
Vẫn áo khoác dài, tóc xõa, nhưng lần này không đeo kính, không khẩu trang, không máy quay. Chỉ là cô – bằng xương bằng thịt.
Kha dừng lại cách cô vài mét.
“Anh đến rồi.”
“Anh đã đọc cuốn sổ.”
“Anh thấy sao?”
“Em thông minh, kiên định… và rất đau.”
Khánh An mỉm cười.
“Vậy anh đến để xin tha?”
Kha lắc đầu.
“Không. Anh đến để bảo rằng – nếu em cần ai cùng lột mặt nạ, anh sẽ là người đầu tiên vứt nó đi.”
Khánh An im lặng.
Một lúc sau, cô quay đi, ánh mắt dõi về khoảng tối giữa rừng cây.
“Anh biết không… cái đáng sợ nhất không phải là bị phản bội. Mà là phát hiện ra… mình đã tha thứ cho những kẻ không biết lỗi.”
Kha bước lại gần.
“Vậy để anh là người đầu tiên – biết lỗi – và hành động.”
Gió nổi lên.
Hai người đứng dưới gốc cây, như hai bóng hình từng đổ bóng lên trang ký ức cũ – nay đã rạn, nhưng chưa hoàn toàn vỡ.
Trên cành cây phía trên, một chiếc máy quay nhỏ ẩn trong ổ chim giả vẫn đang hoạt động.
Ở một nơi nào đó, người đàn ông trung niên bí ẩn đang theo dõi màn hình, cười nhạt:
“Cậu chọn rồi, Kha. Vậy để ta... đi nước tiếp theo.”