HỒI SINH DƯỚI MẶT NẠ NGỐC

Chương 3: NHỮNG NGƯỜI GIỮ CHÌA KHÓA


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày thứ tám của Kha tại Hoàng Thị bắt đầu bằng một mẩu tin nhỏ đăng trên trang nội bộ: “Một loạt nhân sự cấp trung đang bị kiểm tra lại hồ sơ và các khoản ký kết từ bốn năm trước.”

Đọc thoáng qua, ai cũng nghĩ là việc bình thường.

Nhưng với Kha, đó là kết quả của một đêm gửi bốn email ẩn danh đến bốn người hoàn toàn không liên quan nhau – nhưng đều có điểm chung: từng giữ tài liệu, từng thấy bản kế hoạch, từng nghe một nửa sự thật.

Và giờ, họ bỗng phát hiện những gì họ nhớ không giống nhau.

Không ai biết sự thật nằm đâu.

Nhưng tất cả đều bắt đầu… nói lại.


Tại phòng họp tầng 16, Trịnh Hạ đang ngồi trước ban kiểm tra nội bộ.

Cô cố giữ bình tĩnh, nhưng những tài liệu được đặt lên bàn lại quá trùng khớp với những gì cô tưởng đã tiêu hủy.

Họ hỏi: “Tại sao cùng một tài liệu lại có hai nội dung khác nhau?”

Hạ mím môi, đôi mắt sắc lạnh đảo quanh.

Cô hiểu rõ, có ai đó đã cài người từ trước.

Nhưng là ai?

Không thể là Kha. Hắn chỉ là nhân viên mới, còn chưa vào hệ thống chính thức.

Hay… hắn không phải nhân viên mới?

Cô nhớ đến tách cà phê hôm trước. Nhớ nụ cười quá điềm tĩnh. Và đôi mắt không hề ngốc chút nào.


Chiều hôm đó, khi mọi người đang lo dọn lại tài liệu chuẩn bị cho đợt kiểm tra nội bộ, thì Kha đi ngang qua văn phòng đối ngoại – nơi cô gái tên Linh Đan đang bận rộn xử lý các hợp đồng truyền thông bị “rò rỉ”.

Linh Đan – từng là thực tập sinh dưới quyền Kha ngày trước.

Cô từng thích anh, từng tặng anh một chiếc bút có khắc tên, từng bị chính bạn thân lừa đổ tội “đánh cắp tài liệu mật”.

Kết quả: cô bị đuổi thực tập. Mất việc. Mất học bổng. Gia đình lao đao. Nhưng không bao giờ nói ra.

Giờ đây, cô đứng đó – ánh mắt vẫn rắn rỏi, không còn lấp lánh như trước – nhưng trong dáng đứng vẫn có gì quen thuộc.

Kha nhìn cô, khẽ gật đầu, rồi đi tiếp.

Linh Đan nhìn theo.

Không nói gì.

Chỉ mím môi rất nhẹ.

Giống như... đã nhận ra.


Buổi tối, Kha đứng trong phòng trọ nhỏ thuê gần công ty.

Trên tường là một sơ đồ bằng giấy A3, vẽ tay từng tầng công ty, từng mối quan hệ, từng người từng tiếp tay, từng người từng im lặng.

Trên tấm bảng có ba màu chấm:

Màu đỏ – kẻ chủ mưu.

Màu cam – tay sai hoặc tiếp tay.

Màu xanh – những người từng bị liên lụy, từng đau, nhưng không đủ mạnh để đứng lên.

Anh dán thêm một chấm xanh vào hình Linh Đan.

Bên cạnh đó là ảnh của Minh Hòa – chánh văn phòng tài chính, người nổi tiếng sống “chân thật”, nhưng lại là người đầu tiên gửi đơn tố cáo Kha khi vụ việc nổ ra.

Hòa có một điểm yếu: một khoản nợ riêng từng được Hoàng Kha giúp trả trong im lặng, chưa ai biết.

Nhưng nay... có người nhớ rất rõ.


Sáng thứ chín, cả công ty xôn xao vì một bài viết trên diễn đàn ẩn danh “Công Sở Không Màu” lan truyền với tốc độ chóng mặt:

“Nếu bạn từng nghĩ sự thật là thứ được in ra từ phòng pháp lý, hãy thử xem lại nó... dưới ánh đèn không chớp mắt.”

Dưới bài viết là một ảnh: bút máy khắc tên “HK” nằm trên bàn họp, giữa đống tài liệu bị rò rỉ năm xưa.

Linh Đan nhìn ảnh, tay run.

Cô là người giữ chiếc bút đó suốt 7 năm.

Làm sao nó lại xuất hiện đúng lúc?

Cô lập tức viết một email nội bộ, gửi ẩn danh, kèm một dòng:

“Người từng giúp tôi không đợi tôi trả ơn.”

“Nhưng lần này, tôi không đứng ngoài nữa.”


Tại tầng 12, Minh Hòa nhận được một phong thư nhỏ – không địa chỉ người gửi.

Bên trong là ảnh chụp màn hình giao dịch cũ năm 2016, khi anh nhận một khoản tiền lớn từ một tài khoản ẩn danh. Trước đó một tuần, chính anh là người đứng ra công khai “tố cáo” Hoàng Kha để lấy lòng ban điều hành mới.

Hòa tái mặt.

Anh nhớ ra...

Cái ngày anh ký đơn, có một tin nhắn gửi đến anh từ một số không lưu danh:

“Người đưa chìa khoá cho kẻ phá cửa, rồi tự hỏi sao nhà mình trống.”

Giờ đây, hình ảnh đó quay lại, cùng bản ghi giao dịch – như lưỡi dao lạnh nhấn vào quá khứ.

Anh ngồi phịch xuống ghế, tay run, tim đập mạnh.


Buổi trưa, Kha và Vy cùng đi ăn ở tiệm mì nhỏ đối diện công ty.

Vy vừa ăn vừa nhìn anh.

“Anh nói đi, anh đang làm gì vậy? Cái gì đang diễn ra vậy? Sao mọi người lại như thể đang... trả giá?”

Kha húp miếng nước lèo, chép miệng.

“Vy nè. Có khi nào em thấy một vết dao cũ, tưởng đã lành... mà thật ra vẫn còn rỉ máu?”

Vy nhìn anh, ánh mắt chợt trầm xuống.

“Em có. Và em ghét nhất là khi người ta cứ làm như nó chưa từng tồn tại.”

Kha gật đầu, nghiêm túc lần đầu tiên.

“Vậy thì lần này, để anh là người… rạch lại vết thương đó.”

Vy lặng im.

Không hiểu anh đang nói với mình, hay nói với chính mình.


Buổi chiều, phòng nhân sự nhận một tập hồ sơ nặc danh.

Bên trong là bản liệt kê những lần “thay đổi nội dung tài liệu” không rõ nguồn, diễn ra cách đây bảy năm – kèm tên người ký, dấu xác nhận, thời điểm đồng bộ hệ thống.

Ở dưới cùng là một dòng chữ in nghiêng:

“Chìa khóa không mất, chỉ là chủ nó chưa dám dùng.”

Tài liệu lập tức được chuyển lên Tổng giám đốc.

Và người được triệu lên... là Minh Hòa.


Đêm hôm đó, Kha về trễ.

Trên đường, anh dừng xe cạnh công viên.

Ánh đèn vàng hắt qua mái tóc, chiếu lên gương mặt đầy vẻ bình thản.

Anh ngồi một mình, tay cầm cuốn sổ đen, viết thêm vào danh sách:

  1. Thảo Linh – đã đình chỉ

  2. Trịnh Hạ – đang kiểm tra nội bộ

  3. Minh Hòa – triệu hồi điều tra

  4. Linh Đan – đang quan sát

  5. Vy – chưa rõ lập trường, nhưng... nguy hiểm nếu để quá gần

Anh khép sổ, ngẩng đầu nhìn bầu trời.

Không sao. Nhưng mây nhẹ.

Trời như im trước cơn mưa.

Kha mỉm cười.

Đêm nay, anh mơ thấy một đứa bé bị đẩy ra khỏi cánh cổng – đứng nhìn cả gia tộc bước qua mà không ai quay đầu lại.

Nhưng lần này, đứa bé đó... đã lớn.

đã trở về.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!