Buổi sáng bắt đầu như thường lệ, với cà phê nguội và một email bất thường.
Nhưng lần này, người nhận không phải phòng nhân sự hay ban kiểm tra.
Mà là trực tiếp Chủ tịch Hoàng Trường – ông nội của Hoàng Kha.
Thư nặc danh, nhưng được in trên giấy tiêu chuẩn cũ của tập đoàn. Con dấu không rõ ràng, nhưng nét mực ám vàng như dấu hiệu từ một người từng ở sâu trong hệ thống.
Nội dung chỉ vỏn vẹn một dòng:
“Người tưởng đã chết… chưa từng rời khỏi đây.”
Chủ tịch Trường đặt tờ giấy xuống bàn, nhìn chằm chằm vào bức ảnh gia tộc treo trên tường.
Trong ảnh, Hoàng Kha đứng giữa, trẻ trung, tự tin, đôi mắt như sáng cả khung hình.
Bên phải là Dũng – người bạn thân kiêm người yêu cũ của Kha.
Bên trái là Tổng giám đốc Lân – người từng tuyên bố "sẽ không để máu mủ dính vào sai lầm."
Chủ tịch khẽ thở ra, đôi bàn tay già nua gõ nhịp lên mặt bàn kính.
Sau cùng, ông mở điện thoại, nhấn vào một liên lạc cũ.
Màn hình hiện: "Trợ lý Duy – Hưu trí"
Một hồi chuông dài.
Rồi giọng đàn ông khàn đục vang lên.
"Con đã trở lại, phải không?"
Ở tầng 19, Kha vừa kết thúc buổi họp nhóm, trong đó anh đóng vai ngốc siêu ngốc bằng cách đề xuất dùng… TikTok để truyền thông sản phẩm tài chính.
Mọi người cười ồ, chị quản lý bảo: “Tín ơi, em nên chuyển qua sáng tạo nội dung hài luôn đi.”
Kha giả bộ cười ngượng, rồi rút điện thoại ra chơi Candy Crush như không có gì.
Chỉ có Vy – vẫn giữ cái nhìn khó hiểu – đang ngày một im lặng hơn trước anh.
Sau giờ làm, cô gọi anh ra quán bánh flan quen thuộc, nơi hiếm người biết, và ngồi im nhìn anh rất lâu.
“Anh Kha.”
Kha sững lại, chiếc muỗng trong tay chững trên miếng bánh.
“Anh… là Hoàng Kha đúng không?”
Kha nhìn cô, gỡ kính xuống rất chậm.
“Em chắc chứ?”
Vy không chớp mắt.
“Chắc. Anh nhăn mày giống hệt người trong ảnh kỷ yếu em từng thấy. Giọng anh cũng giống. Và không ai nhìn thẳng vào ánh mắt sếp Lân rồi còn dám cười cả.”
Kha thở nhẹ, rồi… cười.
“Em là người đầu tiên nói thẳng.”
“Và anh là người đầu tiên giấu dở đến vậy.”
“Anh giấu giỏi lắm. Em thông minh thôi.”
Vy đẩy dĩa bánh qua.
“Vậy giờ anh định làm gì?”
Kha chống cằm.
“Gỡ từng lớp mặt nạ. Và lôi từng người từng vung dao ra ánh sáng.”
Vy chép miệng, nhìn xa xăm.
“Em muốn giúp.”
“Không. Việc này không phải trò chơi. Ai bị kéo vô sẽ chịu hậu quả.”
“Anh nghĩ em chưa từng chịu à?”
Câu hỏi khiến Kha im lặng. Ánh mắt cô không còn đùa cợt. Đó là ánh nhìn của một người đã mất thứ gì đó – và không bao giờ đòi lại được.
“Được. Nhưng anh cảnh báo rồi.”
Tối hôm đó, tại một quán bar cũ trong khu Hưng Thịnh – khu dân cư vốn ít người qua lại – một người đàn ông trung niên đẩy cửa bước vào.
Góc quán tối mờ. Người ngồi trong quay lưng lại, chỉ để lộ ly rượu sóng sánh ánh vàng.
“Cháu không thay đổi.”
Người đó quay lại.
Là Trợ lý Duy – người từng theo sát Chủ tịch Trường suốt 30 năm, rồi biến mất bí ẩn sau biến cố của Hoàng Kha.
“Cháu tưởng chú đã rời khỏi thế giới này.”
Duy nhấp rượu, ánh mắt vẫn sắc như dao.
“Chỉ là lùi lại, quan sát. Và chờ đúng lúc.”
“Chú biết từ khi nào?”
“Ngay ngày đầu tiên cháu quay lại Hoàng Thị. Cách cháu đi, cách cháu giả ngốc. Không ai giả ngốc giỏi như người từng thông minh.”
Kha khẽ bật cười.
“Vậy tại sao không nói ra?”
“Vì chú muốn xem... cháu chọn con đường nào. Báo thù hay làm lại.”
Kha đáp gọn: “Cả hai.”
Duy cười nhạt, đặt lên bàn một phong bì.
“Cháu sẽ cần cái này. Danh sách 12 người đã ký vào bản lật đổ cháu năm xưa. Và… có một người mà cháu sẽ không ngờ.”
Kha mở phong bì.
Đôi mắt anh co lại khi thấy tên người cuối cùng.
“Bà Hoàng Tuyết?”
Duy gật đầu.
“Bà ấy là người cuối cùng ký. Bút tích xác nhận rõ. Là mẹ ruột cháu.”
Kha lặng đi. Tay siết nhẹ mép phong bì. Môi anh mím chặt, đôi mắt thoáng đỏ lên.
“Cháu đã luôn nghĩ… mẹ không hề biết.”
Duy nói chậm rãi.
“Không ai sống trong nhà họ Hoàng mà lại không biết ai đang bị dìm.”
Im lặng bao trùm cả bàn rượu. Gió đêm thổi nhẹ qua khe cửa.
Kha đứng dậy, ánh mắt đã khác.
“Cảm ơn chú. Nhưng từ giờ… cháu sẽ không nhân nhượng nữa.”
Sáng hôm sau, tại Hoàng Thị, một bức thư nặc danh xuất hiện trong hộp thư chính của từng nhân viên.
Không là email. Là thư tay. Một bản photo đơn giản, nét chữ in rõ:
“Người cuối cùng luôn là người tưởng không liên quan.”
“Hoàng Tuyết – chữ ký vẫn còn lưu trong bản lưu trữ năm 2017.”
Cả công ty chấn động.
Bà Hoàng Tuyết – mẹ ruột Hoàng Kha – hiện đang là giám đốc truyền thông tập đoàn – một biểu tượng của “nữ quyền thanh lịch” – bị réo tên trong một vụ việc từ bảy năm trước.
Hội đồng quản trị yêu cầu xem lại toàn bộ hồ sơ quá khứ.
Bà Tuyết nhận thư, lặng người. Mái tóc búi gọn, tay cầm tách trà run nhẹ.
Còn Kha – đang ngồi uống trà sữa dưới sảnh – vẫn cười đùa với nhân viên pha chế, không ai biết người vừa thả quả bom truyền thông chính là anh.
Vy đi ngang qua, liếc nhìn rồi hỏi nhỏ:
“Giờ định làm gì tiếp theo?”
Kha đáp khẽ:
“Bước tiếp theo… là tước vũ khí của họ. Cả danh tiếng lẫn chỗ đứng.”
Buổi trưa, Kha nhận được một tin nhắn ẩn danh:
“Mày nghĩ giỏi lắm à? Biến đi trước khi mày bị biến mất thật.”
Kèm theo đó là bức ảnh anh đang đứng ở công viên tối qua, chụp từ xa.
Người gửi không để tên.
Nhưng Kha chỉ nhìn thoáng qua, rồi gửi lại một ảnh khác.
Một bức ảnh từ camera văn phòng tầng 10 – nơi người gửi tin từng hẹn gặp ai đó.
Kèm dòng chữ:
“Kẻ đứng ngoài camera... là người có camera riêng.”
“Cảm ơn đã chơi trước. Giờ tới lượt tao.”