Hoàng Tuyết ngồi trong văn phòng kính tầng 24, phía sau lưng là bức tường kính trong suốt nhìn ra trung tâm thành phố.
Bà mặc một chiếc áo vest màu be, váy dài qua gối, tay cầm ly trà hoa cúc, nhưng đã nguội lạnh từ lâu.
Trước mặt bà là phong thư – mảnh giấy được gửi cho toàn bộ công ty sáng nay – nơi tên bà được in đậm dưới bản sao hợp đồng năm 2017.
Ký tên xác nhận loại bỏ Hoàng Kha khỏi ban dự án cấp cao, kèm dòng ghi chú: "Vì lợi ích lâu dài của gia tộc."
Bà Tuyết nhắm mắt, hít sâu.
Chỉ có một người biết bà đã ký.
Và giờ... người đó đã quay lại.
Hoàng Kha đứng dưới tầng, tay cầm ly matcha đá xay, nhìn lên tầng 24.
Ánh nắng chiếu qua mắt kính phản chiếu ánh xanh nhạt, trông anh vừa thảnh thơi, vừa xa cách.
Vy bước tới, tay cầm hộp cơm.
“Em đoán anh sẽ không ăn, nên mang cơm cho.”
Kha cười, nhưng không nhận hộp.
“Anh ăn rồi. Giờ chỉ cần uống… thứ không ngọt cũng không đắng.”
“Là thứ như cảm giác khi gặp lại mẹ mình sau bảy năm hả?”
Kha không đáp.
Chỉ khẽ nói: “Anh lên đó.”
“Anh cần người đi cùng không?”
“Không. Đây là chuyện của người đã bị bỏ lại, với người từng nghĩ mình có lý do.”
Tầng 24 yên tĩnh.
Không ai dám đến gần văn phòng truyền thông trong ngày hôm đó.
Hoàng Tuyết vẫn ngồi yên phía sau bàn làm việc, nhưng mắt bà hướng về khung cảnh thành phố xa xa.
Khi tiếng gõ cửa vang lên, bà không quay lại.
“Vào đi.”
Tiếng mở cửa rất nhẹ.
Một bóng người tiến vào, đứng phía sau chiếc ghế sô pha dài.
Im lặng.
Không chào. Không giới thiệu.
Bà Tuyết từ từ quay lại.
Và ánh mắt hai người chạm nhau.
Cả không gian như chùng xuống.
“Kha.”
Bà nói rất khẽ. Như đang kiểm chứng việc mình còn được phép gọi tên con.
Anh đứng yên, hai tay bỏ túi, ánh mắt lạnh đến mức bà phải quay đi trong thoáng chốc.
“Con còn sống.”
“Không nhờ mẹ.”
“Kha…”
“Con không ngờ mẹ là người cuối cùng trong danh sách.”
“Con không hiểu.”
“Không hiểu sao mẹ lại ký? Không hiểu sao mẹ lại không nói với con lấy một câu? Không hiểu sao… người duy nhất con tin còn ở cạnh, lại quay lưng lạnh lùng như vậy?”
Giọng Kha không cao. Nhưng mỗi từ rơi xuống đều như dao cắt.
Bà Tuyết đứng lên, bước ra sau bàn làm việc, tiến lại gần anh một chút.
“Mẹ… đã phải lựa chọn. Nếu mẹ không ký, họ sẽ kéo cả nhà ta xuống. Sẽ lấy hết cổ phần của con. Sẽ…”
“Và mẹ đã chọn. Là chọn cách ký một chữ, để loại con ra. Dễ như bấm xóa một file tài liệu.”
“Không dễ.”
“Mẹ không cần nói dối nữa.”
Bà im lặng.
Gió lùa vào qua khe cửa mở, mang theo mùi hoa cúc nhẹ thoảng.
Kha tiến thêm một bước.
“Mẹ không hỏi con sống thế nào suốt bảy năm qua à?”
Bà quay mặt đi.
“Mẹ biết con sẽ sống được.”
“Ừ, con sống. Với danh phận giả. Với cuộc sống mượn tạm. Với những vết sẹo mà mỗi đêm vẫn nhức. Mẹ nghĩ con nên cảm ơn vì còn thở à?”
“Con đừng…”
“Mẹ biết không, trong những người con thù nhất... mẹ không có tên đầu tiên. Nhưng mẹ là người con đau nhất.”
Không khí căng như dây đàn.
Kha quay lưng, định bước đi.
Nhưng bà Tuyết cất giọng:
“Mẹ… từng muốn nói sự thật. Nhưng lúc đó, con không thể nghe. Con lúc ấy còn quá tin người.”
“Và mẹ thì không đủ tin con.”
Kha dừng lại ở cửa.
“Mẹ từng là người đầu tiên dạy con cách đứng lên. Nhưng mẹ cũng là người đầu tiên… bỏ con lại khi con ngã.”
Bà không khóc. Chỉ run nhẹ.
Anh mở cửa, bước ra.
Cửa khép lại rất nhẹ.
Nhưng trong lòng cả hai người, là tiếng vỡ không thể lành.
Vy đứng ở sảnh, nhìn anh bước xuống từ thang máy.
Không hỏi gì. Không nói gì.
Chỉ chìa ra hộp cơm lúc nãy.
“Em vẫn mang theo. Lỡ anh đói sau khi thua trận.”
Kha bật cười.
“Anh không thua.”
“Vậy là gì?”
“Là… anh nhận ra mình từng quá mong một điều không thể có.”
Vy im một lát.
“Vậy còn điều anh có thể có thì sao?”
Kha nhìn cô.
“Em đang nói gì?”
Vy lảng tránh ánh mắt anh.
“Không có gì.”
Cô xoay người bỏ đi.
Nhưng lòng Kha lần đầu thấy nhói nhẹ, theo cách không thuộc về hận thù.
Đêm đó, trong một căn phòng tối, Chủ tịch Hoàng Trường gặp lại trợ lý Duy.
“Cháu nó đã gặp mẹ.”
“Cháu phản ứng sao?”
“Đau. Nhưng không vỡ. Có lẽ… nó bắt đầu lớn thật rồi.”
Ông Trường lặng thinh.
Duy nói tiếp:
“Chủ tịch nghĩ nên dừng chưa?”
“Chưa. Họ chưa biết... người thật sự đứng sau bức màn ấy là ai.”
Duy gật đầu.
“Vậy để cháu nó đi tiếp?”
“Để nó mở được tất cả cánh cửa. Và lúc đó… chính tay nó phải chọn: tha thứ hay tiêu diệt.”
Tại văn phòng tầng 17, đèn vẫn sáng.
Lân – tổng giám đốc – đang xem lại một đoạn ghi hình.
Hình ảnh là camera bí mật từ quán bar đêm hôm trước.
Góc quay lén, nhưng vẫn đủ rõ.
Hoàng Kha.
Trợ lý Duy.
Và… phong bì hồ sơ.
Lân nheo mắt.
Anh rút điện thoại, gọi một dãy số.
“Chuẩn bị kế hoạch B.”
Giọng bên kia: “Xử lý ai?”
Lân đáp lạnh tanh:
“Tín ngố. Hay... gọi đúng là Hoàng Kha.”
“Đến lúc hắn… ngủ lại một lần nữa.”