HỒI SINH DƯỚI MẶT NẠ NGỐC

Chương 7: CHIẾC BẪY GIỮA BAN NGÀY


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Thứ hai, đầu tuần, 8 giờ sáng.

Tòa nhà Hoàng Thị rộn ràng như mọi khi, không ai để ý rằng tầng 21 – phòng họp cấp cao – đang được chuẩn bị cho một màn kịch không có kịch bản.

Tấm bảng trắng trên vách ghi dòng chữ đỏ nổi bật: "HỌP KHẨN BAN NHÂN SỰ – RÒ RỈ DỮ LIỆU NỘI BỘ."

Vy vừa đặt chân tới văn phòng đã thấy không khí lạ thường. Mọi người xôn xao bàn tán rằng một nhân viên đã bị tố cáo tuồn tài liệu mật ra ngoài, có thể bị kiện, thậm chí bị truy tố hình sự.

Cô bước nhanh tới bàn của Kha.

Không thấy anh đâu.

Bỗng điện thoại cô rung lên.

Tin nhắn từ một số lạ:

“Nếu không muốn mất thêm người, đừng nói. Hãy lên tầng 21.”

Vy nhìn quanh, cất máy, rồi rảo bước nhanh về phía thang máy.


Trên tầng 21, Kha đang đứng trong phòng kỹ thuật nhỏ, quan sát qua camera ẩn.

Mắt anh dán vào màn hình, nơi có hình ảnh bà Hoàng Tuyết đang bị mời lên họp với cáo buộc tuồn thông tin dự án 12A cho một bên truyền thông đối thủ.

Một nhóm người ngồi chờ sẵn: Tổng giám đốc Lân, luật sư nội bộ, và hai người từ ban giám sát độc lập.

Tất cả được sắp xếp. Gọn gàng như một màn xử án.

Lân vuốt nhẹ cà vạt, nở nụ cười nhạt.

“Cô Hoàng Tuyết, chúng tôi nhận được bằng chứng cho thấy email nội bộ từ máy tính cô đã được gửi ra ngoài vào đúng ngày phát hiện rò rỉ.”

Bà Tuyết cau mày.

“Tôi không làm điều đó.”

“Nhưng máy tính của cô gửi đi.”

“Máy của tôi nhiều người dùng. Cả trợ lý, cả nhân viên tạm thời…”

“Nhưng mật khẩu chỉ có cô biết.”

“Mật khẩu có thể bị lấy cắp.”

Lân cười nhẹ.

“Chúng tôi không buộc tội. Chỉ là… mời cô hợp tác điều tra. Trong thời gian đó, cô tạm thời bị đình chỉ.”

Vy bước vào đúng lúc ấy.

Ánh mắt cô và Kha gặp nhau qua camera.

Cô không nói gì, chỉ ngồi yên, quan sát.

Lân đưa mắt sang Vy.

“Cô Vy, cô cũng là trợ lý trực tiếp cho cô Tuyết. Cô có biết gì không?”

Vy khẽ lắc đầu.

“Tôi chỉ biết, máy tính cô Tuyết từng bị lỗi, được gửi đi bảo trì hai ngày trước sự việc.”

Lân khựng lại một chút.

“Có giấy xác nhận chứ?”

“Tôi có lưu biên bản trong mail. Nếu anh muốn tôi gửi ngay.”

Không khí trong phòng chợt căng thẳng.

Kha mỉm cười. Vy không chỉ khôn khéo – mà còn đã hiểu ván cờ.


Sau cuộc họp, bà Tuyết rời khỏi phòng với vẻ mặt lạnh băng. Kha theo dõi bà qua màn hình, rồi lặng lẽ bước ra khỏi phòng kỹ thuật.

Anh đi thẳng lên tầng thượng.

Nơi có một người đang đợi.

Trợ lý Duy.

“Cháu thấy chưa?” Duy hỏi, giọng trầm.

“Lân không chỉ chơi ngầm. Hắn muốn chơi công khai.”

“Và hắn chọn mẹ cháu để làm bước đầu.”

“Không khéo, là muốn ép cháu lộ mặt.”

“Hoặc bắt cháu tự giết mình vì tức giận.”

Kha tựa lưng vào lan can, gió thổi tung tóc.

“Cháu không tức. Nhưng… càng ngày càng rõ ai là quân chủ lực.”

Duy gật đầu, đưa cho anh một phong thư.

“Bên trong là lịch họp bí mật của Lân. Có một buổi tối nay… tại công viên Nghĩa Khê.”

“Công viên?”

“Cháu nghe không lầm đâu. Hắn không ngu. Gặp người ở nơi ít ai nghi ngờ nhất.”

Kha nhận phong bì, ánh mắt rực lên.

“Được. Để xem lần này hắn định bàn chuyện gì… với ai.”


Tối hôm đó, 9 giờ 30.

Công viên Nghĩa Khê khá vắng, chỉ còn vài người chạy bộ và vài cặp đôi ngồi tâm sự.

Kha mặc hoodie xám, đội mũ lưỡi trai, đứng nấp sau một bức tượng đá gần khu vườn treo.

Anh đã đặt một máy ghi âm cực nhỏ dưới băng ghế đá từ trước.

Đúng giờ, một chiếc xe hơi màu đen trờ tới.

Bước xuống là… Dũng.

Anh bạn cũ.

Đi bên cạnh là Lân.

Hai người ngồi xuống băng ghế.

Kha nín thở theo dõi.

Lân lên tiếng trước.

“Nó vẫn chưa chịu ra mặt?”

Dũng gật đầu.

“Nhưng nó đang thu thập đủ thứ. Có vẻ… nó định bóc từng người.”

Lân bật lửa hút thuốc.

“Nếu vậy… tao phải giết nó trước khi nó mở miệng.”

Dũng ngần ngừ.

“Tao vẫn chưa rõ… vì sao ngày ấy phải đẩy nó?”

Lân nheo mắt.

“Vì nó quá sáng. Mà chỗ này… chỉ dành cho người biết cúi đầu.”

Kha siết tay.

“Còn chuyện của mày với người yêu nó thì sao?”

Dũng im lặng.

Lân cười nhạt.

“Tình yêu mà. Phản bội là chuyện nhỏ. Nhưng nếu bị phát hiện, thì nên giết luôn cả cảm xúc.”

Kha quay mặt đi.

Không phải vì đau.

Mà vì ghê tởm.

Bỗng chuông điện thoại rung lên trong túi.

Anh quên chuyển chế độ im lặng.

Tiếng rung nhỏ. Nhưng Dũng nghe thấy.

Hắn quay ngoắt lại. Mắt đảo quanh công viên.

“Có người.”

Lân đứng bật dậy.

“Rút. Mau.”

Cả hai lao về xe. Kha vội chạy về hướng ngược lại.

Nhưng khi vừa tới đầu cổng công viên, một chiếc xe máy từ hẻm bên lao ra, chặn đầu.

Người lái đeo mặt nạ, tay cầm ống tuýp.

Kha phản xạ nhanh, nhảy sang bên.

Nhưng từ phía sau, một bóng đen khác lao tới.

Bịch!

Một cú đánh mạnh trúng sau gáy.

Mọi thứ mờ dần.

Anh ngã xuống.

Bóng tối nuốt trọn.


Khi tỉnh lại, Kha thấy mình bị trói tay vào ghế trong một căn phòng kín.

Một bóng người ngồi đối diện.

Không nói. Không cử động.

Chỉ có đôi mắt sáng rực nhìn thẳng vào anh.

Một giọng nói lạnh như thép vang lên từ phía sau:

“Chào mừng trở lại, Hoàng Kha.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!