hơi thở cuối cùng

Chương 2: NGƯỜI KHÔNG BIẾT THỞ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, mưa vẫn chưa dứt. Cơn bão nhỏ đêm qua khiến nửa thị trấn mất điện, còn con đường dẫn ra bãi biển bị ngập sâu. Từ xa, những chiếc xe cảnh sát lấp loáng ánh đèn đỏ trên nền trời xám tro.

Thiếu úy Minh bước xuống xe, giẫm lên bùn và mùi muối biển tanh lợm. Anh đã từng đến ngôi nhà này, cách đây tám năm — cũng vì một vụ “ngạt thở” kỳ lạ. Nhưng lần này, không chỉ có một người.

Cửa nhà vẫn mở, bên trong ngổn ngang. Vật chứng đầu tiên anh thấy là chiếc máy quay hỏng, màn hình cháy đen, và vài sợi tóc dính trên ống kính. Giữa căn phòng, một phong bì vàng nằm ngay ngắn, như được đặt cẩn thận. Dấu sáp đỏ vẫn ấm nhẹ, khi ngón tay anh chạm vào, một cảm giác nhói lạnh chạy dọc sống lưng.

“Thiếu úy… anh xem cái này,” — giọng trung sĩ Hậu run run. Anh cầm trong tay một tấm hình cũ, in mờ và nhòe nước.

Trong ảnh là năm sinh viên — Mai, Vy, Tùng, Khôi, Linh — ngồi bên bàn, mắt nhắm nghiền, da nhợt như xác chết.

Phía sau họ, phản chiếu trong gương tường, có một người đàn ông cao gầy mặc áo blouse, đầu cúi thấp, và miệng… bị khâu bằng chỉ đen.

Bên ngoài, gió rít qua từng khe cửa. Minh ra hiệu cho đội kỹ thuật khám nghiệm hiện trường. Một cảnh tượng khiến mọi người sững sờ: trên tường, bằng hơi nước đọng lại, hiện rõ hàng chữ nguệch ngoạc:

“Nếu anh nghe được tiếng thở này, xin đừng trả lời.”

Cả đội im lặng. Âm thanh duy nhất là tiếng máy quay rè rè và tiếng sóng va vào đá ngoài kia. Minh siết chặt cổ áo, cố giữ bình tĩnh. Anh bước lên tầng hai — nơi từng là phòng ngủ của chủ nhà cũ, dì của Mai.

Căn phòng lạnh ngắt. Trên bàn, vẫn còn khung ảnh chân dung người phụ nữ ấy. Minh nhận ra, so với tám năm trước, gương mặt trong ảnh đã khác: mắt mở to, nhìn thẳng ra cửa. Anh tiến lại gần, thấy phía sau khung ảnh có kẹp một tờ giấy mỏng, đã ố vàng:

“Khi không còn không khí để hít, ta sẽ hít chính nỗi sợ của mình.”

— Ký tên: Hạo.

Minh cau mày. Cái tên này từng xuất hiện trong hồ sơ cũ — bác sĩ Hạo, người được cho là đã chết trong vụ cháy bệnh viện năm 2007. Cơ sở đó nằm sâu trong lòng đất, cách đây không xa, chuyên nghiên cứu “chứng ngưng thở tự nhiên trong mơ”. Sau vụ cháy, không tìm thấy thi thể nào của bác sĩ Hạo.

Đêm cùng ngày, Minh trở về trụ sở. Anh mở hồ sơ vụ án cũ. Những bức ảnh cũ xếp chồng lên nhau: nạn nhân với khuôn mặt tím tái, mạch máu vỡ, phổi xẹp như tờ giấy. Nhưng điểm chung kỳ dị là vẫn còn dấu vết hít vào, chứng tỏ trong giây phút cuối cùng, họ vẫn cố gắng hít thật sâu.

Điện thoại reo. Đầu dây là bác sĩ Lan, trưởng khoa pháp y của tỉnh.

“Anh Minh, có chuyện rất lạ.”

“Nạn nhân mới à?”

“Không… là người còn sống.”

Cô nói tiếp, giọng hạ thấp:

“Một trong số năm sinh viên đó… vẫn còn thở. À không — vẫn còn sống, nhưng không thở.”

Minh lái xe ngay trong đêm tới bệnh viện. Phòng bệnh nằm ở tầng hầm, tách biệt hẳn với khu chính. Khi bước vào, anh nghe thấy tiếng máy đo tim bíp đều, nhưng trong phòng không có bình oxy, không có ống thở nào.

Trên giường, cô gái tên Vy nằm im. Cơ thể không tím tái, nhưng ngực cô không hề phập phồng. Các chỉ số sinh học đều ổn định — mạch, tim, não đều hoạt động, duy chỉ có một điều: không phát hiện luồng khí ra vào phổi.

Bác sĩ Lan kéo anh ra hành lang, thì thầm:

“Chúng tôi đã thử mọi cách. Cô ấy vẫn tỉnh táo, nghe và hiểu, nhưng không thể nói, không thể thở. Khi đo sóng âm quanh miệng, máy lại ghi được âm thanh giống tiếng thở của người khác.”

Minh nhìn qua lớp kính, ánh mắt Vy trống rỗng. Nhưng trong khoảnh khắc ngắn ngủi, cô cử động ngón tay, viết chậm trên tấm drap trắng:

“Đừng đọc thư.”

Ngày hôm sau, tin đồn lan khắp thị trấn. Người ta nói có “cô gái không cần thở vẫn sống”, có người lại bảo “hồn cô bị giữ lại trong lá thư”. Bên bờ biển, đám trẻ con tò mò kéo nhau tới ngôi nhà số 13, nơi cảnh sát đã phong tỏa. Ban đêm, người dân bảo vẫn thấy ánh đèn lập lòe trong cửa sổ tầng hai, dù không ai ở đó.

Ông già giữ trạm gác đêm nói rằng, mỗi lần đi ngang, ông nghe tiếng ai đó khẽ thì thầm:

“Hít vào đi… sâu nữa…”

Nhưng kỳ lạ là, mỗi lần ông quay lại, không khí xung quanh loãng đến mức ông phải vịn cột điện mới đứng vững.

Trong khi đó, Minh nhận được kết quả phân tích phong bì thu được tại hiện trường. Giấy không phải loại bình thường — mà là giấy lưu trữ y học, có chứa thành phần chống ẩm và một lượng nhỏ carbon hoạt tính, thường dùng trong phòng thí nghiệm để đo khí CO₂. Dấu sáp đỏ được tạo bằng hỗn hợp máu người và paraffin. Dấu in hình lá phổi được khắc tinh vi đến mức có thể thấy từng mao mạch nhỏ.

Ở mặt sau phong bì, có khắc dòng chữ rất mảnh, chỉ thấy khi soi dưới ánh cực tím:

“Lô thí nghiệm số 24 – Chủ thể Hít Ngược.”

Tối đó, Minh một mình quay lại hiện trường. Bão đã tan, bầu trời vẫn xám xịt, gió mang theo hơi nước lạnh. Anh mở đèn pin, bước qua cánh cửa cũ. Mùi muối biển vẫn còn nồng nặc.

Trên sàn, dấu giày của nhóm sinh viên vẫn còn in mờ. Anh lần theo từng bước cho đến khi đến bên bàn — nơi bức thư từng đặt.

Đột nhiên, anh nghe thấy tiếng giấy sột soạt phía sau. Quay lại, một phong bì mới nằm trên sàn, vừa rơi từ gác hai xuống. Không ai ở đó. Anh nhặt lên, cảm giác ẩm ướt, lạnh lẽo như vừa được lấy ra từ lồng ngực ai đó.

Dòng chữ trên bì thư run rẩy:

“Người cuối cùng còn thở… là anh.”

Tim Minh đập mạnh. Anh xé phong bì. Bên trong là một tờ giấy trắng trơn, chỉ có vết lõm mờ của chữ viết, như ai đó đã khắc lên bằng móng tay. Khi rọi đèn, hiện ra từng dòng nguệch ngoạc:

“Bác sĩ Hạo vẫn ở đây. Ông ấy chưa bao giờ rời đi.

Mỗi người hít vào, là ông ta lại tỉnh thêm một chút.”

Ngay lúc đó, tiếng thở dài, rất gần, vang lên ngay sau gáy anh — ấm, ẩm và kéo dài.

Anh xoay phắt lại. Không ai cả. Nhưng trong tấm gương treo ở góc tường, phản chiếu là một bóng người mặc áo blouse trắng, đang đứng phía sau anh, bàn tay nắm chặt chiếc ống nghe y tế, và đôi mắt rỗng không.

Tiếng sét đánh rền. Đèn pin tắt phụt.

Minh loạng choạng lùi về phía cửa, nhưng sàn gỗ dưới chân nứt ra, bụi bay mù. Anh nghe thấy tiếng thì thầm vang vọng khắp căn nhà, hàng trăm giọng nói hòa vào nhau — nam, nữ, già, trẻ — lặp đi lặp lại một câu duy nhất:

“Hít vào đi… sâu hơn… sâu nữa…”

Không khí đặc quánh, lạnh ngắt. Anh cảm thấy cổ họng khô rát, không hít nổi. Mỗi lần cố hít, phổi anh như bị bóp chặt. Trong cơn hoảng loạn, anh quờ trúng tấm gương treo tường — tấm gương đổ ập xuống, vỡ tan.

Trong khoảnh khắc ấy, anh thấy rõ — trong từng mảnh gương, phản chiếu hình ảnh hàng trăm người đang đứng trong căn nhà, tất cả đều bị khâu miệng, và trên ngực họ in dấu phổi đỏ. Mỗi người đang thở giùm cho ai đó khác.

Anh hét lên, nhưng không ra tiếng. Chỉ có tiếng thở phả ra từ đâu đó quanh anh — đều đặn, chậm rãi, thay thế cho hơi thở của chính anh.

Khi tỉnh lại, Minh nằm trong bệnh viện. Ánh sáng trắng chói lòa. Bác sĩ Lan đứng bên giường, gương mặt mệt mỏi.

“Anh đã bất tỉnh hơn bốn tiếng,” cô nói. “Chúng tôi tìm thấy anh ngất trong ngôi nhà. Nhưng… có điều này anh cần biết.”

Cô kéo rèm, chỉ vào gương mặt anh trong gương đối diện. Trên cổ anh, có một vết sẹo mảnh kéo dài như đường khâu, mới tinh, chưa khép miệng.

Lan nói khẽ, giọng run rẩy:

“Chúng tôi kiểm tra phổi anh. Có dấu hiệu của một đường khâu cũ — như thể ai đó từng mở ra… rồi khép lại. Nhưng… điều kỳ lạ nhất là...”

Cô dừng lại, nuốt khan.

“Anh vẫn còn sống, dù không thở.”

Đêm đó, khi tất cả y tá đã rời đi, trong căn phòng im phăng phắc, Minh ngồi dậy, nhìn vào tấm gương treo trước mặt. Ánh đèn mờ chiếu vào đôi mắt mệt mỏi của anh.

Từ sâu trong cổ họng, vang lên một tiếng thì thầm khàn đặc — không phải giọng anh:

“Đến lượt anh rồi… gửi thư đi.”

Anh cúi xuống. Trên bàn, không biết từ bao giờ, đã có một phong bì vàng nhạt. Dấu sáp đỏ vẫn còn ấm, hơi khói mờ bốc lên từ đường rìa niêm phong.

Và bên ngoài, mưa lại bắt đầu rơi.

“Hơi thở cuối cùng không biến mất —

Nó chỉ đi tìm nơi khác để trú ngụ.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×