Trời đổ mưa suốt ba ngày liền. Thị trấn nhỏ ven biển như chìm trong màn sương dày đặc. Người dân đóng kín cửa, không ai dám đi ngang qua ngôi nhà số 13 nữa. Tin đồn lan nhanh: có người nói thấy cảnh sát bị “thổi hồn” ngay trong đêm; kẻ khác thề rằng nghe thấy tiếng thở vọng ra từ cống nước mỗi khi mưa to.
Còn ở bệnh viện tỉnh, Thiếu úy Minh vẫn nằm bất động trên giường, ánh mắt trống rỗng, ngực không phập phồng — nhưng tim và não vẫn hoạt động như thể anh đang mơ một giấc mơ không kết thúc.
Tiến sĩ Phương An, bác sĩ tâm lý học lâm sàng, bước vào phòng bệnh. Cô được điều từ Hà Nội về theo yêu cầu đặc biệt: giám sát những ca “ngưng thở có ý thức” — hiện tượng mới xuất hiện trong vùng duyên hải miền Trung.
Phương An đẩy cửa, không khí lạnh ùa ra như từ một hầm mộ. Cô nhìn Minh thật lâu. Người đàn ông có khuôn mặt mệt mỏi nhưng yên bình, như chỉ đang ngủ.
Bên giường anh là bác sĩ Lan.
“Anh ta không cần máy thở,” Lan nói, giọng khàn vì mất ngủ. “Mỗi khi chúng tôi định đặt ống, tim anh ấy lại đập loạn. Nhưng khi rút ra… nhịp lại đều. Anh thấy đấy — cơ thể này sống bằng cách nào đó khác.”
Phương An khẽ ghi chú: Tình trạng tương tự ca Vy — bệnh nhân sống không cần trao đổi khí. Có thể đang tồn tại ‘chu trình nội hấp’ – hít vào từ bên trong não.
Nghe vô lý, nhưng cô từng đọc qua hồ sơ mật từ Bộ Y tế: dự án “Hít Ngược” của bác sĩ Hạo năm 2007.
Buổi tối, cô trở về khu nhà khách của bệnh viện. Mưa vẫn rơi. Khi bật laptop, màn hình nhấp nháy — một email không người gửi hiện lên. Tiêu đề:
“Tôi biết cô đang tìm Hạo.”
Trong thư chỉ có một tệp đính kèm: hình ảnh chụp lại bảng thí nghiệm số 24 – Lô Hít Ngược, cùng danh sách “chủ thể tự nguyện”. Cô kéo xuống, đến dòng cuối cùng, tim như ngừng đập:
24/5 – Đối tượng: Nguyễn Hoàng Minh, 15 tuổi, tình nguyện viên thử nghiệm ống hô hấp nhân tạo giai đoạn 1.
Ghi chú: “Hít sâu đến khi không còn không khí. Khi tỉnh lại, anh ta nhớ mọi giấc mơ.”
Phương An sững sờ. Minh là một trong những đứa trẻ từng tham gia thí nghiệm của Hạo — nhưng bằng cách nào anh vẫn sống, và lớn lên như chưa hề có quá khứ?
Cô không ngủ được. 2 giờ sáng, cô cầm đèn pin xuống tầng hầm — nơi lưu trữ hồ sơ cũ. Hơi ẩm và mùi thuốc tẩy trộn với mùi rỉ sét khiến cô phải bịt mũi. Cánh cửa phòng 24 bị khóa, bảng tên rơi mất, chỉ còn vết bút chì mờ: “HÍT NGƯỢC – KHÔNG KHÍ BÊN TRONG”.
Khi cạy ổ khóa, một luồng khí lạnh phả ra. Trong phòng, chỉ có một tủ sắt gỉ. Cô mở ra — hàng chục bức thư phong bì vàng rơi xuống chân, tất cả đều mang dấu sáp hình lá phổi. Một tờ giấy khác kẹp giữa, dòng chữ nguệch ngoạc viết bằng máu khô:
“Đừng đánh thức những người đang thở hộ ta.”
Ngay lúc ấy, ánh đèn chớp tắt, từ đâu đó vang lên âm thanh hít vào… thở ra… hít vào… lặp đi lặp lại, nhịp nhàng như ai đang ở ngay bên tai. Phương An siết đèn pin, nhìn quanh. Bức tường cuối phòng như đang chuyển động — từng khe nứt nhỏ phập phồng, như lồng ngực đang thở.
Cô chạy lên, nhưng khi quay đầu lại, ánh sáng đèn pin phản chiếu lên một khung ảnh rơi khỏi tường. Trong đó, gương mặt bác sĩ Hạo nhìn thẳng vào cô, nụ cười nhạt và đôi mắt sáng mờ đục.
Sáng hôm sau, cô đến phòng bệnh của Minh lần nữa. Nhưng hôm nay, Minh không còn nằm im. Anh ngồi dậy, mắt mở, nhưng vẫn không thở.
“Anh có nghe thấy tôi không?”
Anh gật chậm rãi.
“Anh biết mình là ai chứ?”
Giọng anh phát ra khàn khàn, như không qua phổi mà từ đâu đó sâu hơn:
“Tôi… nhớ lại rồi. Tôi từng là bệnh nhân của bác sĩ Hạo. Ông ta bảo nếu tôi hít vào thật sâu, tôi có thể sống mãi.”
Cô hỏi nhỏ: “Và anh đã làm?”
Minh cúi đầu.
“Tôi hít đến khi không còn gì… kể cả bản thân. Khi tỉnh dậy, tôi không cần không khí nữa.”
Anh đưa tay lên cổ, chỉ vào vết sẹo khâu dài.
“Ông ấy đã mở tôi ra… và đặt vào trong đó thứ gì đó. Một ống thở ngược. Nó không lấy không khí, mà lấy nỗi sợ của người khác.”
Buổi chiều, Vy tỉnh lại. Cô gái run rẩy, mắt đỏ ngầu. Khi bác sĩ đến, cô lặp đi lặp lại một câu:
“Ông ấy vẫn đang thở… dưới lòng đất.”
Câu nói khiến Phương An lạnh sống lưng. Cô xin phép được đến khu bệnh viện cũ — nơi từng là Cơ sở nghiên cứu Hít Ngược của bác sĩ Hạo. Giờ nó chỉ còn là tòa nhà nửa sập, cửa sắt rỉ, cỏ mọc um tùm.
Người bảo vệ già lắc đầu khi thấy cô:
“Từ vụ cháy đó, chẳng ai dám vào. Dưới hầm vẫn nghe tiếng máy thở đêm nào cũng chạy.”
Cô cầm đèn pin, đi vào. Lối cầu thang xuống sâu dần, mùi ẩm mốc nồng nặc. Những bóng đèn cũ chớp tắt như mắt người. Dưới tầng cuối, cô thấy căn phòng số 07 còn nguyên bảng tên: Phòng Thí Nghiệm Hít Ngược.
Bên trong, đầy thiết bị gỉ sét, dây ống thở vương vãi. Ở giữa phòng, một bình chứa thủy tinh khổng lồ trông như buồng dưỡng khí, vẫn còn hơi nước đọng bên trong. Khi cô chiếu đèn, thấy thứ gì đó đang chuyển động nhẹ. Cô tiến gần, lau lớp bụi bám ngoài mặt kính… và suýt hét lên.
Bên trong là một lá phổi người thật, vẫn còn phập phồng, hít thở chậm rãi như còn sống. Bên cạnh bình là tấm bảng kim loại ghi:
“Mẫu thử cuối cùng – Chủ thể 0 – Hạo.”
Phương An lùi lại, kinh hãi. Bỗng hệ thống đèn chớp sáng dữ dội, tiếng máy thở cũ bật lên ầm ầm. Một giọng nói rè rè vang ra từ loa:
“Thí nghiệm tiếp tục. Không khí… là ký ức. Ai hít vào, sẽ nhớ lại.”
Cô bịt tai, nhưng âm thanh đó không chỉ vang bên ngoài — mà cả trong đầu cô. Hình ảnh vụ cháy bệnh viện, những bệnh nhân bị trói, những chiếc mặt nạ thở khâu chặt lên mặt… hiện ra dồn dập. Trong số họ, có một cậu bé khoảng mười lăm tuổi — ánh mắt sợ hãi, thở dốc, chính là Minh. Và phía sau, bác sĩ Hạo đứng quan sát, cầm ống nghe áp vào ngực cậu, nói nhỏ:
“Tốt. Hít sâu thêm lần nữa. Hít vào cho đến khi không còn gì ngoài ta.”
Phương An gào lên, chạy khỏi phòng. Nhưng khi đến cửa, cô khựng lại. Trên mặt đất, những bức thư phong bì vàng đang trượt ra từ khe tường, từng cái một, xếp thành hàng ngay ngắn dưới chân cô. Mỗi phong bì có ghi tên một người: Mai, Vy, Tùng, Khôi, Linh… và Minh.
Cô nhìn xuống — rồi thấy cái cuối cùng có tên mình: “Phương An.”
Dấu sáp đỏ còn nóng, khói mờ bốc lên.
Trên tường phía sau, bằng hơi nước, dòng chữ hiện ra chậm rãi như ai đó đang viết:
“Hít đi, để ông ta ngủ lại.”
Không hiểu vì sao, tay cô run lên, mở phong bì. Bên trong chỉ có một mẩu giấy:
“Nếu ai đọc thư này, hơi thở cuối cùng sẽ thuộc về họ.”
Ngay lúc ấy, căn phòng rung lên. Bình thủy tinh khổng lồ bắt đầu nứt. Hàng trăm bong bóng khí trào ra, lan khắp phòng. Tiếng thở dồn dập, xen lẫn tiếng cười khàn khàn vọng khắp nơi. Cô lao ra ngoài, vừa chạy vừa cảm thấy ngực mình như bị ai bóp chặt — hít không nổi, cổ họng khô rát.
Cửa hầm đóng sập phía sau. Bóng tối nuốt chửng.
Cô tỉnh dậy trong bệnh viện. Mọi thứ sáng trắng, im lặng tuyệt đối. Lan và vài y tá đứng quanh, gương mặt hốt hoảng.
“Cô ngất ngoài cổng cơ sở cũ,” Lan nói. “Cả khu hầm sập. Cô may mắn thoát ra.”
Phương An ho khẽ, cố thở, nhưng lồng ngực vẫn im. Cô cười yếu ớt:
“Có vẻ… tôi cũng sắp giống họ rồi.”
Lan run rẩy lắc đầu.
“Không… điều lạ hơn là…”
Cô kéo rèm lại, đưa gương soi trước mặt Phương An. Trên ngực áo blouse trắng, có in dấu sáp đỏ mờ — hình lá phổi.
“Ai đó đã để lại trên người cô trong lúc cô bất tỉnh.”
Phương An chạm tay vào, sáp vẫn còn ấm. Cô ngẩng lên nhìn trần phòng, cảm giác như trần đang thở nhè nhẹ. Bên tai, một giọng nói cũ, khàn đặc, thì thầm:
“Tốt lắm… chủ thể 25.”
Đêm đó, bệnh viện mất điện. Từ xa, người ta nghe tiếng máy thở khởi động tự động, dù không có bệnh nhân nào được kết nối.
Một nhân viên trực đi ngang qua phòng Minh, thấy cửa hé mở. Anh soi đèn vào — chiếc giường trống trơn. Cửa sổ mở toang, rèm trắng bay phần phật trong gió.
Trên bàn, chỉ còn một phong bì vàng. Dấu sáp đỏ hình lá phổi, dưới cùng khắc dòng chữ mảnh:
“Thí nghiệm chưa kết thúc.”
“Hít Ngược không phải là hít khí.
Đó là cách con người trao đổi nỗi sợ với nhau,
cho đến khi cả thế giới thở bằng cùng một linh hồn.”