hơi thở cuối cùng

Chương 4: KÝ ỨC CỦA KHÔNG KHÍ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng sau đêm mất điện, bệnh viện vẫn chìm trong mùi cồn sát trùng nồng nặc. Cánh cửa sổ cuối hành lang kêu cót két, gió mang theo hơi ẩm biển và… một mùi kim loại lạ.

Phương An ngồi trên giường, tay run nhẹ. Từ khi tỉnh lại, cô nhận ra có điều gì đó thay đổi — hơi thở của cô không còn thuộc về mình. Mỗi lần hít vào, cô cảm nhận được hình ảnh mơ hồ tràn qua đầu: một căn phòng trắng, bàn phẫu thuật, tiếng người rên rỉ, một ống thở gắn vào cổ.

Cô đưa tay sờ lên ngực — dấu sáp đỏ hình lá phổi vẫn còn. Mỗi lần chạm vào, cảm giác như có gì đó đang nhịp đập bên dưới da, chậm rãi, lạnh lẽo.

Lan bước vào, tay cầm bảng kết quả.

“Tôi vừa xem lại hồ sơ xét nghiệm máu của cô,” Lan nói, giọng mệt mỏi. “Có dấu vết của một enzyme lạ — thứ giống với hợp chất mà bác sĩ Hạo từng tổng hợp. Nó chỉ xuất hiện trong các mẫu vật của thí nghiệm ‘Hít Ngược’.”

Phương An hỏi, giọng khàn đi:

“Vậy… tôi đã bị lây?”

“Không. Cô đang trở thành một phần của thí nghiệm.”

Lan đặt tay lên vai cô, mắt đỏ hoe:

“Cô phải rời khỏi đây, Phương An. Bệnh viện này không còn an toàn. Hệ thống điện bị điều khiển từ đâu đó dưới hầm, và mấy bình dưỡng khí tự bật dù không ai đụng.”

Phương An nắm chặt tờ giấy kết quả. Trong đầu, tiếng thở lại vang lên — hít vào, thở ra, hít vào… nhưng không phải của mình.

Buổi tối, cô lặng lẽ rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài, mưa tạnh, nhưng sương vẫn đặc quánh. Ánh đèn đường hắt lên mờ mịt, làm mọi thứ trông như đang tan chảy.

Cô đi về phía biển. Ở đó, ngôi nhà số 13 vẫn đứng sừng sững, tối om, chỉ còn khung cửa sổ tầng hai hé mở. Trên tay cô là phong bì mang tên “Phương An” — thứ cô mang theo từ hôm được cứu.

Khi bước vào, gió lạnh buốt thổi mạnh đến mức đèn pin tắt phụt. Căn nhà chìm trong bóng tối, chỉ còn tiếng sóng xa và tiếng thở khe khẽ, như từ trong tường vọng ra.

Cô bật lửa, ánh sáng lập lòe chiếu lên tường. Những hàng chữ nguệch ngoạc xuất hiện, viết bằng muội than:

“Khi không còn ký ức, người ta sẽ hít vào của kẻ khác.”

Dưới dòng chữ là hàng chục phong bì vàng, nằm rải rác trên sàn. Một vài phong bì bị mở, bên trong chỉ có tờ giấy trắng với dấu vân tay máu. Cô nhặt một cái, nhận ra dòng chữ nhỏ khắc chìm:

“Linh hồn thứ 25 – đang ghi.”

Từ trên trần, một giọt nước rơi xuống bàn tay cô. Cô ngẩng lên — nhưng không phải nước. Đó là máu, chảy từ khe giữa hai tấm ván trần nhà.

Cô rọi đèn, thấy một vật hình trụ nhỏ bằng thủy tinh dính trên trần — một ống dưỡng khí cũ kỹ, bên trong chứa thứ gì đó đang… di chuyển. Hít thở.

Tiếng bước chân vang lên phía sau. Cô xoay người, đèn pin chiếu thẳng vào bóng dáng cao gầy trong áo blouse cũ.

“Bác sĩ… Hạo?”

Người đàn ông ngẩng đầu. Gương mặt xám nhợt, da dính muối biển, mắt lõm sâu nhưng sáng lạ lùng.

“Cô hít đủ sâu rồi,” giọng ông vang lên như tiếng hơi gió luồn qua ống. “Giờ cô nhớ chưa?”

“Tôi… không hiểu…”

“Cô là bản thể của tôi, Phương An. Là lồng ngực tôi đã gửi đi, để tiếp tục thí nghiệm.”

Cô lùi lại, tay run.

“Không thể nào… Tôi là người thật!”

“Người thật là gì, nếu hơi thở của cô không còn của chính cô?”

Hạo tiến gần, bàn tay gầy guộc đặt lên ngực cô. Ngay khi chạm vào dấu sáp, hơi lạnh lan khắp người. Trong đầu cô vang lên những tiếng thì thầm chồng chéo: giọng Mai, Vy, Tùng, Khôi, Minh — tất cả đang nói cùng một câu:

“Trả hơi thở lại đi…”

Phương An khuỵu xuống, hai tay ôm đầu. Cảnh vật quanh cô bắt đầu biến dạng. Căn nhà mờ dần, thay vào đó là phòng thí nghiệm cũ — ánh sáng trắng, tiếng máy thở, mùi sát trùng. Cô đang đứng giữa hàng chục bình thủy tinh chứa những lá phổi người. Trong mỗi bình, một khuôn mặt mờ ảo ẩn hiện, mở miệng như muốn hít vào.

Trên bàn, tấm bảng ghi: Thí nghiệm 25 – Chuyển ký ức bằng hô hấp.

Cô nghe thấy tiếng Hạo, gần như ngay trong não mình:

“Không khí lưu giữ ký ức. Mỗi hơi thở là một mảnh của linh hồn. Khi ta hít ngược, ta hấp thu cả linh hồn khác — sống thay họ.”

Phương An gào lên:

“Ông đã giết họ! Những người đó chỉ muốn sống!”

“Không. Họ được giải thoát. Cô nghĩ chết là hết sao? Ta chỉ đổi chỗ hơi thở thôi.”

Ánh sáng chớp tắt. Một trong những bình thủy tinh vỡ tung, nước bắn khắp nơi. Hàng loạt hơi trắng bốc lên, cuộn quanh Phương An. Cô cảm thấy ngực mình nặng trĩu, khó thở, rồi bỗng dưng nhẹ bẫng — như ai đó rút hết không khí ra khỏi cơ thể cô.

Hạo mỉm cười, mắt nhìn sâu vào cô:

“Giờ thì cô hiểu vì sao ta không chết.”

Cô ngã xuống, mắt nhòa đi. Trong khoảnh khắc cuối, cô thấy Hạo tan vào làn sương, chỉ còn lại tiếng thở vang vọng khắp không gian.

Khi cô mở mắt, trời đã sáng. Cô đang nằm trên bãi cát, sóng liếm lên chân, gió thổi lạnh buốt. Xa xa, người dân tụ tập trước bệnh viện, la hét. Cô cố đứng dậy, toàn thân đau nhức.

Một người phụ nữ chạy đến, vừa khóc vừa hét:

“Bệnh viện cháy rồi! Toàn bộ tầng hầm phát nổ trong đêm!”

Phương An nhìn về hướng bệnh viện — khói bốc cao, đen đặc. Trong làn khói ấy, cô thoáng thấy hình dạng của những lá phổi khổng lồ, phập phồng như còn thở.

Trong tay cô, phong bì vàng đã rách một nửa. Giấy bên trong bị ướt, chỉ còn đọc được vài chữ:

“Hít xong, ta sẽ nhớ hết.”

Cô chậm rãi hít một hơi thật sâu.

Không khí mặn, lạnh, nhưng trong đó có gì đó khác — ký ức của những người đã chết. Những hình ảnh ùa về: Mai cười trong quán cà phê, Vy thổi nến, Tùng và Khôi đang chỉnh máy quay, Minh đứng cạnh cửa sổ… tất cả đều đang mỉm cười với cô.

Họ thì thầm trong gió:

“Chúng tôi vẫn đang thở, trong cô.”

Nước mắt cô chảy dài. Cô hiểu rằng từ giây phút này, mình không còn là Phương An nữa. Mỗi hơi thở cô lấy vào là ký ức của ai đó. Mỗi lần cô thở ra — ai đó, ở đâu đó, sẽ hít vào phần còn lại của cô.

Buổi tối, người ta phát hiện một cuốn sổ tay trôi dạt ở bờ biển. Trang cuối cùng viết bằng nét chữ run rẩy, lẫn những vết nước muối:

“Hít Ngược không dừng lại khi con người chết.

Chỉ cần còn một người nhớ, thì hơi thở ấy vẫn lan đi.

Tôi không biết mình là ai nữa.

Có lẽ, tôi chỉ là một ký ức đang hít thở trong ai khác.”

Trang sổ khép lại, và trên bìa, có dấu sáp đỏ hình lá phổi — vẫn còn ấm.

“Không khí không chỉ nuôi sống con người.

Nó lưu giữ mọi điều họ từng sợ.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×