Ba ngày sau vụ cháy bệnh viện, thị trấn ven biển như biến thành một vùng chết.
Không có gió, không có tiếng sóng. Không khí dày đặc, nặng nề đến mức người ta phải mở toang cửa nhà mà vẫn cảm thấy ngột ngạt. Những con chim hải âu vốn đậu đầy bến cảng nay biến mất, chỉ còn mùi muối và khói còn vương trên từng mái ngói ẩm.
Người dân gọi đây là “tuần không khí đứng.”
Ban đầu, chỉ là cảm giác thở khó vào ban đêm. Rồi từng người một, khi ngủ, bắt đầu ngừng thở trong vài phút, nhưng sáng dậy vẫn khỏe mạnh, không cần bình dưỡng khí.
Người ta cho rằng đó là phép lạ — cho đến khi phát hiện có người không bao giờ thở lại nữa, dù cơ thể vẫn ấm, tim vẫn đập, mắt vẫn mở.
Phương An đứng bên cửa sổ phòng trọ, nhìn xuống con phố ngập sương. Cô đã sống sót, nhưng trong cô giờ là hỗn loạn: mỗi hơi hít vào lại vang lên những giọng nói khác nhau — của Mai, của Vy, của Minh, và cả tiếng cười khàn khàn của bác sĩ Hạo.
Cô mở máy ghi âm, bắt đầu nhật ký:
“Ngày 3 tháng 11. Bầu không khí trong thị trấn dường như không còn bình thường. Tôi nghe thấy tiếng thở của những người không còn ở đây. Đêm qua, tôi mơ thấy mình hít vào… và cả thị trấn cùng nín thở.”
Khi cô tắt máy, một tiếng gõ cửa vang lên. Là Lan, người bác sĩ duy nhất còn ở lại.
“Cô phải đi khỏi đây,” Lan nói, giọng căng thẳng. “Hôm nay, mười hai người nhập viện vì ngưng thở trong mơ. Không ai tỉnh lại, nhưng cơ thể vẫn sống.”
“Tôi biết,” Phương An thì thầm. “Bắt đầu rồi. Không khí đang lây ký ức.”
Lan nhìn cô như gặp một người xa lạ.
“Cô đang nói gì thế?”
“Không khí không chỉ là khí. Nó là những mảnh hồn trôi dạt. Bác sĩ Hạo đã biến nó thành công cụ truyền ký ức. Và khi ông ta chết, thứ đó không dừng lại — nó tìm người thở tiếp.”
Lan lùi lại, sợ hãi.
“Vậy ra, cô…”
“Tôi là bản thể thứ 25.”
Đêm hôm đó, gió từ biển lại thổi vào. Nhưng thay vì mang hơi mặn, nó mang theo tiếng thì thầm — những âm thanh nhỏ, đều, như hàng trăm người đang thở cùng lúc.
Người dân bắt đầu mơ những giấc mơ giống hệt nhau:
Một hành lang trắng dài vô tận.
Những bình thủy tinh chứa phổi người.
Một người đàn ông mặc blouse trắng đứng cuối hành lang, mỉm cười, nói: “Hít sâu đi, ta sẽ chia sẻ hơi thở của mình cho ngươi.”
Sáng dậy, nhiều người kể lại cùng một giấc mơ, cùng một câu nói. Họ bắt đầu ngừng thở trong vài giờ nhưng vẫn sống. Chính quyền cho người kiểm tra, song máy đo oxy báo chỉ số ổn định. Không ai hiểu được.
Phương An đi dọc bãi biển. Trời u ám, mặt nước phẳng lặng như gương.
Cô nhận ra, mọi âm thanh biến mất — không còn sóng, không còn tiếng gió. Chỉ có tiếng nhịp tim của chính cô, xen kẽ tiếng thở yếu ớt nào đó trong đầu.
Trên cát, ai đó đã viết dòng chữ dài ngoằn ngoèo:
“Khi mọi người cùng hít, ai sẽ là người thở?”
Cô quỳ xuống, chạm tay vào dòng chữ, cát tan ra thành tro, bay theo gió — nhưng không tan đi, mà lơ lửng giữa không trung, như bụi thở.
Bỗng nhiên, có tiếng trẻ con gọi sau lưng:
“Cô ơi, cô có nghe thấy họ không?”
Một bé gái đứng đó, chừng tám tuổi, đôi mắt to và đen, da nhợt nhạt. Cô bé cầm trong tay một phong bì vàng, dấu sáp đỏ in hình lá phổi.
“Ai đưa cho cháu cái này?”
“Người trong mơ. Họ bảo cháu phải gửi cho cô.”
Phương An nhận lấy. Dấu sáp còn ấm, khói bốc mờ. Cô bóc ra — bên trong là tờ giấy ghi bằng mực nhòe:
“Không khí đang trở lại.
Cô phải chọn:
Hoặc thở cho họ,
Hoặc để họ thở thay cô.”
Cô ngẩng lên, nhưng cô bé đã biến mất. Trên cát chỉ còn dấu chân nhỏ dẫn về phía biển, và rồi mất hút giữa mặt nước tĩnh lặng.
Đêm đó, Lan đến tìm Phương An lần nữa, mặt mày tái mét.
“Cô phải xem cái này.”
Cô đặt lên bàn một loạt bản ghi hình từ camera bệnh viện còn sót lại sau vụ cháy. Trong đoạn video, vào lúc 2 giờ sáng đêm đó, hàng loạt bình dưỡng khí bật sáng cùng lúc. Hơi trắng trào ra, cuộn quanh sàn nhà, rồi tan vào tường. Trong khói mờ, lờ mờ thấy hàng chục bóng người không mặt đang thở, nhịp đều, đối diện camera.
“Cô thấy chứ?” Lan run run. “Không ai bật máy. Và… Minh, người mất tích hôm trước, xuất hiện trong khung hình. Anh ta cười, rồi chỉ tay vào ống kính, miệng mấp máy như nói gì đó.”
Phương An nhìn chằm chằm. Môi Minh trong video mấp máy chậm rãi —
“Đến lúc hít vào.”
Tối hôm ấy, gió đổi hướng. Lần đầu tiên trong nhiều năm, gió thổi từ đất liền ra biển — như thể thị trấn đang thở ra. Nhưng thứ bay theo gió không phải sương, mà là bụi mịn màu xám — mùi thuốc sát trùng, mùi xác ướp, mùi ống thở cũ.
Người dân bị ho sặc, nhưng không ai nghe thấy tiếng ho. Chỉ có âm thanh của hàng trăm hơi hít đồng thời, tạo thành một làn âm trầm lan khắp thị trấn.
Lan gọi cho Phương An, giọng hoảng loạn:
“Họ đang hít cùng lúc! Các máy đo oxy báo toàn thị trấn giảm mạnh, nhưng không ai chết. Mọi người đều đang… chia nhau một hơi thở!”
Phương An nghe mà lạnh sống lưng.
“Không, Lan… Họ không chia sẻ. Họ đang bị điều khiển để giữ cho Hạo sống.”
Phương An chạy ra khỏi phòng, hướng về phía bệnh viện cháy. Giữa màn sương, tòa nhà đổ nát vẫn âm ỉ khói. Cô nhìn thấy ánh sáng đỏ lập lòe dưới tầng hầm — như tim người đang đập.
Cô bước xuống, mùi tro khét pha hơi nước. Cánh cửa kim loại đã bị cháy xém, nhưng phía sau nó, một căn buồng thủy tinh mới được lắp lại — trơn láng, sáng trắng, và bên trong là một bóng người đang ngồi thẳng.
Không cần nhìn rõ mặt, cô biết đó là bác sĩ Hạo.
Hạo mở mắt, nụ cười mờ ảo phản chiếu qua lớp kính.
“Cảm ơn cô, Phương An. Nhờ cô, tôi đã có đủ hơi thở để trở lại.”
“Ông không thể… ông đang giết cả thị trấn!”
“Không. Tôi đang cho họ sự vĩnh hằng. Khi không cần thở nữa, con người sẽ thoát khỏi nỗi sợ chết.”
Phương An đập mạnh lên kính.
“Ông không hiểu gì về sự sống cả!”
“Ta hiểu hơn ai hết. Hơi thở là sự ràng buộc. Mỗi lần hít vào, ta sợ lần sau không còn. Ta chỉ cần lấy lại hơi thở cuối cùng — và giữ nó mãi mãi.”
Cô run rẩy, nhìn quanh — trên sàn, hàng chục ống dẫn khí nối từ buồng thủy tinh đi ra ngoài, chui xuống đất, hướng về phía thị trấn. Không khí nơi đây đang được rút từ con người ngoài kia, truyền ngược lại vào cơ thể Hạo.
Phương An hét lên, giật ống dẫn khí, nhưng mỗi khi cô rút một ống, hàng chục gương mặt hiện lên trong hơi trắng — gương mặt người dân, trẻ em, già, phụ nữ — tất cả đều há miệng, thở ra tiếng van xin:
“Đừng lấy hơi của chúng tôi…”
Cô khóc. Tay vẫn kéo mạnh, từng ống dẫn rơi khỏi buồng, tiếng hơi thở phun ra ào ạt.
Hạo gào lên:
“Cô sẽ giết họ! Cô đang ngắt nhịp sống của tất cả!”
“Không, tôi chỉ trả hơi thở lại cho họ!”
Buồng thủy tinh rung dữ dội, vỡ nát. Ánh sáng trắng lóe lên chói lòa. Một luồng khí mạnh thổi tung mọi thứ, cuốn Phương An ngã xuống sàn.
Khi khói tan, Hạo biến mất. Chỉ còn lại một làn sương xám xoáy quanh phòng, như vẫn đang thở.
Phương An ngồi dậy, đôi mắt đỏ ngầu, ngực phập phồng. Cô hít thật sâu, lần đầu tiên sau nhiều ngày — một hơi thở thật sự của chính mình.
Sáng hôm sau, trời trong xanh trở lại. Gió biển dịu. Người dân tỉnh dậy, hít thở bình thường. Họ bảo đêm qua, trong mơ, có một người phụ nữ áo trắng đến gần, đặt tay lên ngực họ và nói:
“Giờ thì hít đi. Đây là hơi thở của các người.”
Trên bãi biển, người ta tìm thấy một phong bì vàng trôi dạt, dấu sáp đỏ vẫn còn nguyên. Bên trong là tờ giấy viết vội:
“Nếu có ai hỏi về bác sĩ Hạo,
hãy nói rằng ông ta chỉ là ký ức của không khí.
Còn tôi — người hít hơi cuối cùng —
đã trả nó lại cho thế giới.”
Cuối tờ giấy, ký tên: Phương An.
Nhưng khi người ta gấp lá thư lại, dấu sáp đỏ bất ngờ rạn ra, và từ khe nhỏ ấy, một làn khói mờ len ra, bay lơ lửng giữa gió, phập phồng như hơi thở…
Ở góc trời xa, một giọng nói rất khẽ thì thầm, như đến từ nơi nào đó vô hình:
“Hít đi.
Thế giới vẫn chưa học được cách ngừng thở.”
“Không có ai thực sự chết.
Chỉ có những hơi thở bị quên lãng,
đang tìm người mới để sống tiếp.”