hồi ức gãy vụn

Chương 10: Áp lực từ dư luận


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày hôm sau, ánh nắng yếu len qua các tòa nhà cao tầng nhưng không làm vơi đi cảm giác nặng nề bao trùm khu căn hộ. Trần Khải vừa bước vào văn phòng điều tra, điện thoại liên tục rung lên, báo cáo từ các phóng viên và lời kêu gọi cập nhật tiến độ vụ án. Áp lực từ dư luận đã bắt đầu bủa vây.

Khải nhíu mày, đọc dòng tin nhắn cuối cùng: “Cảnh sát vẫn chưa tìm ra hung thủ, nhân chứng chính có đáng tin cậy không?” Một bài báo khác đăng tải hình ảnh Lâm An đứng run rẩy trên ban công, kèm dòng tít giật gân: “Nhân chứng hay nghi phạm tiềm năng?”

Anh biết, dư luận đang tạo áp lực khủng khiếp. Mỗi quyết định, mỗi hành động của anh đều bị soi xét, và bất kỳ sơ suất nhỏ nào cũng có thể bị lợi dụng để tấn công uy tín cảnh sát.

Trong khi đó, Lâm An ở nhà, ánh mắt dán vào màn hình điện thoại, đọc từng bình luận. Cô thấy những lời chỉ trích, nghi ngờ, và đồn đoán về mình. Tim cô đập mạnh, cơ thể run rẩy, cảm giác sợ hãi lan tỏa: “Mình… mình là… là ai trong mắt mọi người… sao họ lại nghi ngờ mình…?”

Cô quay sang nhìn bố mẹ, những người đang cố giữ bình tĩnh nhưng cũng không giấu được lo lắng. “Con… con chỉ là nhân chứng… con không làm gì sai…” cô thì thầm, nhưng giọng không còn trọn vẹn.

Khải biết rằng tâm lý Lâm An đang bị tác động nặng nề, và nếu không được hỗ trợ kịp thời, nó sẽ làm nhiễu loạn ký ức và khả năng cung cấp thông tin quan trọng. Anh quyết định gặp cô, nhưng trước đó, anh cần xem lại toàn bộ dữ liệu và kết hợp với thông tin từ các báo cáo pháp y, camera và hàng xóm.

Trong văn phòng, anh ngồi trước bản đồ hiện trường, các ghi chú và hình ảnh chụp lại từng vị trí, từng manh mối. Anh nhận ra rằng hung thủ không chỉ tinh vi mà còn biết tận dụng dư luận và tâm lý nhân chứng, khiến cô gái trở thành tâm điểm của nghi ngờ, làm khó quá trình điều tra.

Anh gọi điện cho Lâm An, giọng đều nhưng nghiêm: “Cô cần bình tĩnh. Dư luận sẽ chỉ là áp lực bên ngoài. Chúng ta phải tập trung vào các mảnh ký ức và dữ liệu thực tế. Mọi thứ đều có giá trị nếu cô nhớ đúng.”

Cô gật, nhưng nước mắt vẫn lăn dài: “Nhưng… mọi người… họ nghĩ tôi… tôi có thể là nghi phạm… tôi không biết mình còn nhớ gì đúng nữa…”

Khải nhẹ nhàng: “Chúng ta sẽ kiểm chứng từng chi tiết. Sự thật sẽ được hé lộ, và cô không đơn độc.”

Trong lúc đó, phóng viên liên tục gọi điện, gửi email yêu cầu cập nhật tiến độ vụ án. Một số kênh truyền hình trực tiếp liên tục hỏi về “dấu vân tay Lâm An trên hiện trường”, “mối quan hệ của nhân chứng với nạn nhân”, tạo ra một cơn bão dư luận.

Áp lực này không chỉ ảnh hưởng đến Lâm An, mà còn tạo căng thẳng cho Trần Khải. Anh biết rằng, một sai sót nhỏ trong phát ngôn, một sự hiểu nhầm, hay một chi tiết chưa xác minh có thể khiến vụ án đi lệch hướng, hoặc hung thủ tận dụng dư luận để đánh lạc hướng.

Để giảm áp lực tâm lý cho Lâm An, Khải quyết định tạo một môi trường an toàn, cho cô nghỉ ngơi nhưng vẫn ghi lại chi tiết ký ức. Anh đưa cô đến một phòng kín, nơi ánh sáng dịu, không bị tiếng ồn hay ánh mắt bên ngoài tác động.

Trong phòng, Khải nhẹ nhàng hướng dẫn: “Hãy kể lại tất cả, kể cả chi tiết nhỏ, cảm giác, âm thanh, ánh sáng… Đừng quan tâm đến việc người khác sẽ nghĩ gì. Đây là nơi an toàn, chỉ để phục vụ sự thật.”

Cô nhắm mắt, hít sâu, và lần lượt nhớ lại các mảnh ký ức đứt đoạn: bóng người cao, ánh sáng nhấp nháy, tờ giấy trên bàn làm việc, tiếng bước chân nhẹ, cảm giác bị theo dõi, và ánh mắt sợ hãi của nạn nhân. Mỗi chi tiết được ghi chú cẩn thận, tạo thành một bức tranh hiện trường rõ ràng hơn.

Trong suốt quá trình, Khải nhận thấy áp lực từ dư luận đã khiến cô nhầm lẫn một số chi tiết nhỏ, nhưng bằng cách tập trung và hướng dẫn, ký ức quan trọng vẫn được cô nhớ lại. Anh nhắc nhở: “Sự thật không bị biến đổi bởi những lời đồn đoán. Chỉ cần chúng ta giữ vững phân tích và dữ liệu, mọi chuyện sẽ sáng tỏ.”

Buổi chiều trôi qua trong căng thẳng nhưng hiệu quả. Lâm An, dù mệt mỏi và vẫn run rẩy, cảm giác nhẹ nhõm hơn vì từng mảnh ký ức được xác nhận và ghi chú, đồng thời nhận ra rằng áp lực dư luận không thể phá hủy sự thật.

Khải rời phòng, nhìn ra cửa sổ văn phòng. Ánh sáng vàng nhạt, bóng những tòa nhà phản chiếu xuống mặt đường ẩm ướt. Trong lòng anh, một quyết tâm dần hình thành: hung thủ tinh vi, hiện trường phức tạp, tâm lý nhân chứng bị tác động, nhưng nếu kiên trì khai thác từng chi tiết, từng ký ức, vụ án sẽ sớm lộ diện sự thật.

Đêm xuống, ánh sáng dịu từ căn hộ nạn nhân vẫn hắt ra ngoài, nhắc anh rằng áp lực từ dư luận chỉ là một phần thử thách, và phần khó khăn nhất vẫn đang chờ phía trước: trò chơi tâm trí mà hung thủ đã dựng sẵn, nơi ký ức, hiện trường và tâm lý nhân chứng bị khai thác tối đa.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×