hồi ức gãy vụn

Chương 9: Ký ức đứt đoạn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau buổi điều tra tại căn hộ nạn nhân, Lâm An trở về căn hộ mình, cơ thể mệt mỏi nhưng tâm trí vẫn căng như dây đàn. Cơn mưa đêm qua đã lặng đi, nhưng nỗi ám ảnh vẫn còn nguyên. Cô ngồi trên ghế, nhìn ra ban công, ánh sáng vàng mờ từ căn hộ đối diện phản chiếu vào mắt, khiến ký ức vỡ vụn lại tràn về.

Cô nhắm mắt, cố gắng kéo từng mảnh ký ức về hiện trường: ánh sáng, bóng người, tay nắm cửa, tiếng bước chân. Những hình ảnh không theo trật tự, xen lẫn cảm giác sợ hãi và hoang mang. Cô thì thầm: “Tôi… tôi phải nhớ… nhưng sao mọi thứ lộn xộn quá…”

Trong tâm trí, những hình ảnh chập chờn: bóng người cúi xuống thi thể, ánh sáng chiếu loang trên sàn, bàn tay dính máu… Một mảnh ký ức hiện lên rõ hơn: cô thấy nạn nhân trong căn phòng, ánh mắt sợ hãi, miệng mở như muốn nói điều gì nhưng bị gián đoạn. Mảnh ký ức này khiến cô giật mình, tim đập nhanh.

Đột nhiên, cô nghe thấy tiếng bước chân mờ ảo trong phòng mình, dù đã khóa cửa. Cô quay lại, thấy bóng tối trườn trên tường, hình dạng không rõ ràng. Cảm giác sợ hãi và bất an lan tràn, khiến cô suýt hét lên. Nhưng cô biết, một phần ký ức của mình đang bị xen lẫn với ảo giác, cần tập trung để phân biệt cái thật và cái tưởng tượng.

Cô lấy điện thoại, mở hình ảnh nạn nhân trong điện thoại mình từng chụp để tham khảo cảnh vật, ánh sáng và bố cục căn phòng. Một mảnh ký ức nhảy về: ngay lúc ánh sáng nhấp nháy trên cửa sổ, cô thấy bóng người cao, di chuyển nhanh từ bàn làm việc sang cửa sổ, tay cầm vật gì đó lấp ló trong bóng tối.

Cô hít một hơi dài, cố ghi nhớ chi tiết: bóng người cao, di chuyển nhanh, vật cầm trên tay, ánh sáng phản chiếu lên tay nắm cửa sổ. Đây là mảnh ký ức quan trọng, có thể giúp Trần Khải xác định hung thủ và cách hắn thao túng hiện trường.

Sáng hôm sau, cô gặp lại Trần Khải tại văn phòng điều tra. Anh nhìn cô, ánh mắt nghiêm nghị nhưng tập trung: “Cô có nhớ gì thêm về căn phòng khóa kín không? Từng chi tiết nhỏ đều quý giá.”

Cô kể lại tất cả: ánh sáng, bóng người, tay cầm vật gì đó, tiếng bước chân, cảm giác bị theo dõi. Khi kể, cô dần nhớ ra một chi tiết quan trọng: bóng người không chỉ cao hơn cô, mà dáng đi cực kỳ nhanh, như đã được luyện tập, và vật trên tay phản chiếu ánh sáng giống như một công cụ cầm tay nhỏ.

Khải ghi chú cẩn thận, ánh mắt nhíu lại. “Công cụ… có thể là hung thủ đã dùng để phá khóa hoặc thao túng hiện trường mà không để lại dấu vết lớn. Chúng ta sẽ kiểm tra các vật dụng tương tự trong căn hộ nạn nhân và quanh khu vực.”

Trong buổi làm việc, Lâm An nhớ thêm chi tiết khác: một hình ảnh mờ về nạn nhân từng trò chuyện với một người đàn ông lạ vài ngày trước. Dù ký ức đứt đoạn, ánh mắt và cử chỉ của người đàn ông in sâu trong tâm trí cô: dáng cao, gầy, giọng trầm nhưng sắc bén, đôi mắt luôn quan sát và tính toán.

Khải nhận ra manh mối quan trọng: hung thủ không chỉ là kẻ giết người mà còn có mối liên hệ trước với nạn nhân, biết rõ thói quen, thời gian và hành vi của cô gái. Anh quyết định khai thác ký ức này sâu hơn bằng phương pháp tâm lý, giúp Lâm An nhớ ra từng chi tiết quan trọng, đồng thời kiểm chứng với các bằng chứng vật lý.

Chiều hôm đó, họ quay lại hiện trường để kiểm tra các vật dụng: tay nắm cửa, bàn làm việc, lọ thủy tinh vỡ, và camera an ninh. Khải yêu cầu Lâm An quan sát lại từng chi tiết. Cô nhắm mắt, hít sâu, và nhớ lại một chi tiết vô cùng quan trọng: trên bàn làm việc có một tờ giấy gấp nhỏ mà cô từng thấy nạn nhân cầm, nhưng chưa kịp nhìn rõ nội dung. Bóng người cao đã lấy tờ giấy đó trước khi rời khỏi phòng.

Khải ghi chú: đây có thể là mảnh bằng chứng quan trọng liên quan đến động cơ hung thủ. Có thể tờ giấy chứa thông tin về nạn nhân, dữ liệu, hay một bí mật nào đó khiến hung thủ phải ra tay.

Trong quá trình hồi tưởng, Lâm An còn nhớ ra một âm thanh đặc biệt: tiếng thở gấp, xen lẫn tiếng nước mưa rơi trên cửa sổ. Âm thanh này giúp cô xác định hướng đi của hung thủ, đồng thời kết hợp với bóng người và ánh sáng, tạo ra bản đồ di chuyển tinh vi của hung thủ trong đêm xảy ra án mạng.

Tối hôm đó, Lâm An về căn hộ, ngồi nhìn ra ban công. Ký ức đứt đoạn vẫn nhảy loạn, nhưng các mảnh ghép quan trọng dần ghép lại: bóng người cao, công cụ trên tay, tờ giấy trên bàn, ánh sáng nhấp nháy, tiếng bước chân nhẹ, và cảm giác bị theo dõi. Cô biết, đây là manh mối quan trọng để phá án, nhưng đồng thời cũng là áp lực tâm lý khủng khiếp.

Khải gọi điện cho cô, nhẹ nhàng: “Cô đã làm rất tốt. Hãy ghi lại tất cả chi tiết mà cô nhớ, kể cả mơ hồ hay tưởng tượng. Mỗi chi tiết đều giúp chúng ta dựng lại hiện trường và tìm hung thủ.”

Cô gật, tay run viết từng dòng nhật ký, từng chi tiết nhớ lại. Dù mệt mỏi, cô cảm giác từng mảnh ký ức vỡ vụn dần nối lại, tạo thành bức tranh hiện trường rõ ràng hơn.

Trong bóng tối buổi tối, ánh đèn phản chiếu lên căn hộ đối diện, bóng Lâm An run rẩy trên ban công, nhưng trong lòng cô xuất hiện sự quyết tâm mới. Cô biết rằng, mỗi ký ức đứt đoạn mình nối lại là một bước tiến gần hơn tới sự thật, và đồng thời cũng là bước tiến để hung thủ không thể thao túng cô lâu dài.

Trần Khải quan sát từ xa, biết rằng phần khó khăn nhất của vụ án vẫn chưa kết thúc. Hung thủ tinh vi, hiện trường phức tạp, và tâm lý nhân chứng dễ bị thao túng. Nhưng với từng mảnh ký ức Lâm An nhớ lại, bức tranh vụ án đang dần hé lộ. Và một khi mọi chi tiết ghép lại, hung thủ sẽ lộ diện, không còn cơ hội ẩn mình trong bóng tối.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×