Mưa vẫn rơi không ngừng, bầu trời đêm u tối như muốn nhấn chìm cả thành phố vào một thế giới tăm tối. Những giọt nước nặng hạt rơi xuống ban công tòa nhà, tạo thành những vệt dài loang trên mặt kính. Trần Khải đứng giữa căn hộ nạn nhân, ánh mắt sắc lạnh, nhìn toàn bộ hiện trường từ mọi góc độ. Anh chưa nói lời nào từ khi bước vào, nhưng từng chi tiết nhỏ đều được mắt anh ghi nhận.
Thi thể cô gái trẻ vẫn nằm yên trên sàn. Mái tóc dính máu, áo sơ mi nhăn nhúm, đôi tay giơ lên một cách vô thức như muốn tự bảo vệ bản thân. Trần Khải quỳ xuống, quan sát vết máu lan tỏa theo từng bước, từng vật dụng xung quanh. Anh lướt mắt qua bức tranh treo lệch trên tường, chiếc bình hoa rơi vỡ, mảnh kính vương vãi – tất cả đều bình thường nếu nhìn thoáng qua, nhưng với anh, mỗi chi tiết đều có thể ẩn chứa thông điệp hung thủ muốn truyền tải.
Anh quay sang báo cáo sơ bộ của đội pháp y. “Nhát dao chí mạng đi thẳng vào động mạch cổ, thời gian tử vong khoảng ba giờ trước. Không có dấu hiệu chống cự mạnh mẽ, nhưng máu văng ra nhiều, chứng tỏ nạn nhân bất ngờ bị tấn công.”
Trần Khải gật nhẹ, mắt nhìn xuống vết chân lẫn vào vũng máu. Một dấu chân nhỏ, một dấu chân lớn, hướng di chuyển rời khỏi hiện trường. Anh nhớ lại lời khai của Lâm An trong buổi lấy lời khai: cô nói nhìn thấy hung thủ cao hơn một chút, di chuyển nhanh. Những mảnh ký ức rời rạc ấy dường như phù hợp với dữ liệu hiện trường, nhưng vẫn còn quá nhiều chi tiết mơ hồ.
Anh thở dài, mở cặp hồ sơ. Lời khai nhân chứng là nguồn thông tin quan trọng, nhưng nếu không được kiểm chứng, nó cũng có thể là cạm bẫy. Lâm An có dấu hiệu hoảng loạn, ký ức bị bóp méo, đôi khi xen lẫn ảo giác. Là điều tra viên, anh phải phân tách được thực và ảo, đồng thời tìm ra manh mối cứng từ hiện trường.
Anh đi dọc hành lang, tay sờ lên tay nắm cửa, kiểm tra các ổ khóa. Không có dấu hiệu phá khóa, camera hành lang không ghi nhận người lạ. Vậy hung thủ là ai? Một người quen biết nạn nhân? Hay một kẻ tinh vi, biết cách né tránh camera? Trần Khải ghi chú tất cả vào sổ tay, ánh mắt vẫn lạnh lùng, tập trung.
Anh quay lại thi thể, nhìn kỹ khuôn mặt cô gái. Gương mặt còn non, nhưng ánh mắt mở to, như đang trừng trừng nhìn thẳng vào ai đó. Anh khẽ nghiêng người, quan sát những mảnh vụn xung quanh: mảnh kính, chiếc bình hoa, bức tranh treo lệch. Có điều gì đó kỳ lạ ở cách các vật dụng bị xáo trộn – không giống một vụ cướp thông thường, mọi thứ dường như được sắp xếp một cách có chủ ý.
Khải đứng thẳng, bước sang bàn làm việc của nạn nhân. Laptop mở hé, màn hình còn sáng mờ, nhưng tài liệu quan trọng dường như đã bị xóa. Anh nhíu mày, mở túi, lấy găng tay đeo vào. Một mảnh giấy nhỏ rơi ra từ giữa đống tài liệu, một dòng chữ vội vàng nhưng rõ ràng: “Đừng tin ai, kể cả chính cô”. Anh cúi xuống đọc, cảm giác lạnh sống lưng chạy dọc cột sống.
Một thông điệp cá nhân, rõ ràng là hung thủ muốn nhắm đến nạn nhân hoặc ai đó liên quan. Khải ghi chú: đây là mảnh ghép quan trọng, nhưng chưa thể xác định ý nghĩa. Ai viết? Khi nào? Và liệu Lâm An có dính dáng gì đến việc này hay chỉ tình cờ nhìn thấy?
Anh quay lại Lâm An, vẫn đang run rẩy trên ghế sofa bên kia phòng. “Cô Lâm An, tôi sẽ đặt vài câu hỏi cụ thể. Hãy cố gắng nhớ từng chi tiết, ngay cả điều nhỏ nhất.” Giọng anh lạnh, nhưng không quá áp lực, vừa đủ để nhân chứng tập trung.
Cô gật, mắt mở trừng trừng, hai tay vẫn bấu vào đầu. “Tôi… tôi sẽ cố…” Giọng cô run rẩy, nhưng có vẻ cô đang nỗ lực kiểm soát bản thân.
Khải bắt đầu từng câu hỏi một: “Cô có chắc chắn mình nhìn thấy hung thủ đứng bên cửa sổ không? Hắn có di chuyển hay đứng yên?”
Lâm An nhắm mắt, hình ảnh vụ án quay cuồng trong đầu: bóng người, máu văng tung tóe, tiếng bước chân… “Hắn… di chuyển rất nhanh… tôi nhìn thấy một phần cơ thể… nhưng ánh sáng mưa phản chiếu… tôi không chắc là áo đen hay trắng…”
Khải ghi chú cẩn thận. Chi tiết tưởng như mâu thuẫn nhưng lại có giá trị: ánh sáng mưa có thể làm cô nhìn nhầm màu trang phục, nhưng chiều cao, dáng đi, tốc độ di chuyển vẫn là manh mối quan trọng. Anh ghi nhớ tất cả, ánh mắt lạnh lùng, như đang xây dựng bản đồ hung thủ trong đầu.
Anh quyết định chuyển hướng: “Cô còn nhớ âm thanh không? Tiếng bước chân, tiếng vật dụng, hoặc tiếng gì lạ không?”
Lâm An hít sâu, cố gắng lắng nghe ký ức trong đầu. “Tôi… tôi nghe thấy tiếng bước chân… nhẹ nhưng rõ ràng… rồi… tiếng sột soạt… như cánh cửa sổ bị mở…” Giọng cô nghẹn lại, cơ thể run rẩy.
Khải gật, ghi chép. Đây là một chi tiết quan trọng: hung thủ đã tiếp cận nạn nhân mà không tạo ra tiếng động lớn, nhưng âm thanh nhỏ vẫn lọt vào tai nhân chứng. Nó chứng tỏ hung thủ tinh vi, quen thuộc với môi trường, hoặc có thể là người quen của nạn nhân.
Anh đi vòng quanh phòng, quan sát các vật dụng thêm lần nữa. Bức tranh treo lệch, chiếc bình hoa vỡ, mảnh kính trên sàn – tất cả đều sắp xếp có chủ ý hay tình cờ? Anh không thể bỏ qua bất kỳ chi tiết nào. Trên sàn, một vết loang nhỏ, trông như dấu giày nữ, gần cửa sổ. Anh khẽ nghiêng người, quan sát kỹ, so sánh với lời khai của Lâm An: cô nói thấy bóng người cao hơn, di chuyển nhanh. Mảnh vết chân nhỏ này có thể thuộc về hung thủ hay một nhân chứng khác?
Khải hít một hơi dài. Vụ án này không đơn giản, và Lâm An – nhân chứng chính – không chỉ cung cấp thông tin mà còn có thể là một mắt xích quan trọng trong trò chơi tâm lý mà hung thủ đã dựng sẵn. Anh biết, nếu khai thác sai cách, ký ức của cô sẽ rối loạn, khiến mọi manh mối trở nên vô nghĩa.
Anh bước ra cửa sổ, nhìn sang ban công đối diện. Ánh đèn mờ in bóng Lâm An trên rèm, run rẩy trong mưa. Anh cảm nhận được sự mong manh, nhưng cũng nhận ra sức mạnh tiềm ẩn trong việc khai thác ký ức cô. Đây là mấu chốt để phá án.
Khải quay lại, ghi chú từng chi tiết: từ ánh sáng, mùi, âm thanh, đến từng vết chân nhỏ và vật dụng xung quanh. Mọi thứ đều được phân tích logic, từng manh mối được đặt lên bàn cân. Anh lạnh lùng, tỉ mỉ, nhưng trong lòng biết rằng, đây mới chỉ là bước đầu tiên của một vụ án phức tạp. Hung thủ vẫn chưa bị lộ mặt, và những bí mật ẩn sau ánh mắt hoảng loạn của Lâm An sẽ còn được khai thác dần trong những ngày tới.
Mưa bên ngoài không ngừng rơi, tiếng gió rít qua khe cửa sổ, như nhắc nhở rằng bóng tối vẫn còn vây quanh thành phố. Vụ án này mới chỉ bắt đầu, và Trần Khải biết rằng mỗi quyết định của anh trong những giờ tới sẽ quyết định sự thành bại của cả cuộc điều tra.
Anh lặng im, mắt nhìn thi thể, và trong đầu bắt đầu xâu chuỗi các khả năng: hung thủ là ai, động cơ ra sao, và liệu Lâm An có thực sự vô can hay không? Tất cả đều là trò chơi tâm lý tinh vi, và anh – với bản tính lạnh lùng, tỉ mỉ – sẽ là người chạm đến sự thật cuối cùng.