Đêm vẫn mưa tầm tã, tiếng rào rào như nhịp trống thúc giục từng bước chân. Căn hộ nạn nhân tràn ngập ánh đèn pha trắng lạnh lẽo từ các xe cảnh sát đỗ ngoài hành lang. Trần Khải đứng giữa phòng khách, tay cầm sổ tay, mắt quét dọc mọi chi tiết. Không khí ẩm ướt, mùi thuốc sát trùng và tanh của máu hòa vào nhau tạo thành thứ mùi nặng nề, khiến anh phải hít một hơi sâu. Đây là lúc mọi chi tiết sẽ được tổng hợp, thành bản báo cáo sơ bộ mà anh sẽ gửi cho lãnh đạo và đội pháp y.
Anh quay sang các cảnh sát trẻ đang làm việc xung quanh, giọng lạnh lùng nhưng rõ ràng: “Tất cả manh mối đều cần được ghi chép cẩn thận. Không được bỏ sót chi tiết nào, kể cả tưởng như vô nghĩa.”
Anh bắt đầu từ thi thể nạn nhân. Cô gái trẻ, khoảng hai mươi bảy tuổi, mặc áo sơ mi trắng, quần jeans tối màu. Vết máu ở cổ là chí mạng, được xác định do nhát dao sắc bén gây ra. Máu văng khắp phòng khách, một phần dính vào tường, phần lan rộng ra sàn gỗ. Dấu vết cho thấy vị trí tấn công và hướng tấn công rất chuẩn xác, chứng tỏ hung thủ có kinh nghiệm hoặc đã nghiên cứu nạn nhân trước đó.
Khải ghi chú vào sổ: “Vết máu phân tán theo hướng từ cửa sổ đến bàn làm việc, chứng tỏ nạn nhân bị tấn công khi đứng gần cửa sổ. Không có dấu hiệu chống cự mạnh mẽ, vết chân nhỏ trong vũng máu có thể thuộc về hung thủ hoặc một người khác có mặt.”
Anh di chuyển đến bàn làm việc của nạn nhân, kiểm tra laptop và các giấy tờ. Máy tính mở hé, nhưng dữ liệu quan trọng bị xóa hoặc di chuyển. Một mảnh giấy nhỏ rơi ra từ giữa đống tài liệu, dòng chữ viết vội vàng: “Đừng tin ai, kể cả chính cô”. Đây là một manh mối trực tiếp từ hung thủ hoặc người có liên quan, nhưng chưa thể xác định mục đích.
Khải tiến lại chiếc bình hoa vỡ trên sàn, nghiêng người quan sát từng mảnh. Bình hoa không nằm ở chỗ ban đầu, mảnh vụn rải khắp sàn – không phải một vụ cướp ngẫu nhiên. Anh ghi chú: bố trí vật dụng và hiện trường có dấu hiệu bị sắp xếp có chủ ý, nhằm gây rối loạn tâm lý nhân chứng hoặc đánh lạc hướng điều tra.
Anh quay sang Lâm An, vẫn ngồi run rẩy bên ban công đối diện. Ánh mắt cô vẫn còn thất thần, nhưng dường như đang cố gắng thu hồi ký ức. Khải biết, lời khai cô cung cấp là chìa khóa mở ra bức màn bí ẩn, nhưng cũng có thể là mồi nhử tinh vi nếu hung thủ thao túng tâm lý cô.
Anh mời Lâm An đi cùng để xác định lại vị trí quan sát, đồng thời ghi chú mọi phản ứng của cô. Cô bước ra ban công, cơ thể run rẩy, mắt nhìn sang căn hộ nạn nhân. “Tôi… tôi thấy hắn đứng gần cửa sổ… cao hơn tôi một chút… di chuyển nhanh… áo… có thể là áo đen hoặc áo trắng… Ánh sáng mưa làm tôi không chắc…”
Khải gật, ghi chú. Chi tiết tưởng như mâu thuẫn nhưng lại cực kỳ quan trọng. Ánh sáng mưa, khoảng cách quan sát và tốc độ di chuyển của hung thủ sẽ giúp xác định các khả năng về chiều cao, trọng lượng và thời gian di chuyển.
Anh đưa cô đến các góc khác, kiểm tra ánh sáng từ các ban công xung quanh. Mỗi vị trí đều được đo, ánh sáng, khoảng cách, góc nhìn. Khải tính toán, so sánh với lời khai của Lâm An, từng chi tiết nhỏ: vị trí bóng người, tốc độ, khoảng cách nhìn, và vật cản. Anh biết, nếu bỏ qua một yếu tố nhỏ, toàn bộ bức tranh có thể sai lệch.
Sau khi ghi chép chi tiết, anh quay lại hiện trường. Mọi dấu vết đều được chụp ảnh, đo đạc, và đánh dấu. Chiếc cửa sổ hé mở, mảnh kính rơi xung quanh, vết chân nhỏ – tất cả được anh phân loại thành: dấu vết hung thủ, dấu vết có thể là của nhân chứng, và dấu hiệu đánh lạc hướng.
Anh lấy ra bản đồ hiện trường, đánh dấu các vị trí chi tiết: nơi thi thể, bàn làm việc, cửa sổ, bình hoa vỡ, máy tính, mảnh giấy. Mọi thứ đều được đánh số, ảnh chụp kèm chú thích. Khải biết, đây sẽ là bản báo cáo đầu tiên, nhưng cũng chính là nền tảng để phân tích sâu hơn về hung thủ và động cơ.
Một chi tiết bất thường lọt vào mắt anh: vết vân tay trên tay nắm cửa sổ, trùng với kích thước bàn tay Lâm An. Anh nhíu mày, đánh dấu vào sổ. Điều này có thể chứng tỏ cô đã tiếp xúc với hiện trường, nhưng cũng có thể là bẫy tinh vi của hung thủ, để tạo nghi ngờ về nhân chứng chính.
Khải bước ra ban công, hít một hơi sâu, nhìn sang căn hộ đối diện. Ánh đèn mờ phản chiếu bóng Lâm An, run rẩy trong mưa. Anh biết, việc cô đứng đó quan sát không chỉ là tình cờ. Mỗi phản ứng, mỗi chi tiết nhỏ đều là dữ liệu quan trọng, và nếu phân tích đúng, sẽ giúp xác định hung thủ.
Anh quay lại bàn làm việc, ghi chú các yếu tố khác: mùi máu, mùi sắt, mùi thuốc lá hoặc dầu máy. Đây là dấu hiệu sinh học và hóa học mà pháp y sẽ phân tích. Kết hợp với hiện trường, Trần Khải đang dần dựng lên bản đồ trực quan của vụ án, từng mảnh ghép nhỏ nhưng quan trọng.
Anh gọi đội pháp y đến, trao đổi kết quả sơ bộ: “Vết máu, vết chân, vị trí vật dụng, và các dấu hiệu bất thường cho thấy đây không phải một vụ cướp thông thường. Hung thủ có kinh nghiệm hoặc chuẩn bị từ trước. Nhân chứng Lâm An cung cấp thông tin, nhưng cần kiểm chứng và phân tích kỹ vì ký ức rời rạc, có thể bị ảnh hưởng bởi hoảng loạn.”
Các thành viên gật đầu, mỗi người đều hiểu rằng vụ án này không đơn giản. Mọi chi tiết nhỏ đều có thể quyết định hướng điều tra. Một sai sót nhỏ, hoặc bỏ sót manh mối, có thể khiến hung thủ thoát khỏi vòng vây.
Khải đứng im một lúc, nhìn quanh hiện trường. Mưa ngoài cửa sổ vẫn rơi, ánh đèn pha chiếu vào từng vệt nước, tạo thành những bóng mờ nhảy nhót trên sàn. Trong đầu anh, bức tranh vụ án dần hình thành: hung thủ, nhân chứng, hiện trường, manh mối, tất cả đang tạo thành một mê cung tinh vi.
Anh biết, bản báo cáo này chỉ là bước đầu, nhưng nếu được khai thác đúng, nó sẽ là kim chỉ nam cho toàn bộ cuộc điều tra. Mọi thông tin từ lời khai Lâm An, vết vết vân tay, dấu chân, bố trí vật dụng, mùi và ánh sáng đều được ghi lại. Không bỏ sót một chi tiết, không chủ quan, và luôn đặt nghi ngờ lên hàng đầu.
Đêm mưa ấy, căn hộ sang trọng trở thành hiện trường của trò chơi tâm lý tinh vi. Trần Khải – lạnh lùng, tỉ mỉ – là người duy nhất có thể nối các mảnh ghép rời rạc, phân biệt thật giả, và hướng vụ án đi đến sự thật. Ánh mắt anh nhìn ra ngoài mưa, biết rằng hung thủ chưa lộ mặt, và những bí mật ẩn sau ánh mắt hoảng loạn của Lâm An sẽ là mấu chốt để phá án.
Mưa rơi, ánh đèn nhấp nháy, và bản báo cáo đầu tiên đã được hoàn tất – mở ra một hành trình điều tra căng thẳng, nơi từng chi tiết nhỏ, từng mảnh ký ức vỡ vụn đều có thể quyết định sự sống còn của sự thật.