Đêm khuya. Căn hộ đối diện vẫn sáng đèn, ánh sáng vàng mờ hắt ra ngoài ban công. Lâm An ngồi dựa vào lan can, đôi mắt nhìn chằm chằm vào không gian tối đen ngoài phố, run rẩy không ngừng. Mưa rơi tầm tã, tạo thành những vệt nước dài trên kính, như những sợi dây nối giữa thực tại và ký ức đang lẩn quẩn trong đầu cô.
Cô nhắm mắt lại, cố gắng kéo về những hình ảnh đã trôi tuột. Nhưng ký ức vỡ vụn, mỗi mảnh lại xếp không theo trình tự, xen lẫn hình ảnh và âm thanh rời rạc. Tiếng bước chân, tiếng thở hổn hển, bóng người mờ nhạt – tất cả hiện lên cùng lúc, khiến cô cảm giác như một bộ phim kinh dị đang phát ngược trong tâm trí mình.
“Làm sao để nhớ… làm sao để nhớ đúng…?” cô thì thầm, giọng nghẹn lại. Cánh tay run rẩy, bấu chặt vào lan can. Trước mắt, cô nhìn thấy bóng dáng một người đàn ông thấp thoáng giữa ánh sáng mờ, nhưng khi nhắm mắt lại, người đó biến mất, chỉ còn lại cảm giác sợ hãi và hoảng loạn.
Trong căn hộ, Trần Khải ngồi đối diện, ghi chú mọi biểu hiện của cô. Anh đã theo dõi Lâm An suốt cả buổi tối, quan sát từng cử động, ánh mắt, hơi thở. Đây không chỉ là việc lấy lời khai, mà còn là khai thác mảnh ký ức vỡ vụn, nơi các chi tiết quan trọng có thể ẩn sâu trong tâm trí cô, chưa được ý thức nhận ra.
“Cô Lâm An, tôi cần cô nhớ lại, từ đầu đến cuối, từng bước một. Không bỏ sót chi tiết, kể cả thứ tưởng như vô nghĩa,” Khải nói, giọng đều nhưng sắc bén, như nhắc nhở cô rằng mọi ký ức, dù mờ nhạt, đều quý giá.
Cô hít một hơi, mắt lim dim, cố kéo ký ức từ những lớp sương mờ. “Tôi… tôi nhớ… tôi đứng trên ban công… nhìn sang căn hộ nạn nhân… Mưa… nước rơi… tôi thấy… thấy bóng người… nhưng… hình ảnh cứ nhảy loạn…” Giọng cô nghẹn lại, mắt mở to nhưng vô hồn.
Khải lặng im, mắt theo dõi từng cử động của cô. Anh biết, khi ký ức bị bóp méo do hoảng loạn, cách tốt nhất là để nhân chứng tự kết nối mảnh vụn, thay vì ép buộc.
Cô tiếp tục: “Tôi thấy… thấy hắn cúi xuống… một nhát… máu… bắn lên… Nhưng… nhưng sao tôi cảm giác… tôi cũng… tôi cũng thấy bàn tay mình dính máu… nhưng không biết tại sao…”
Khải nhíu mày. Đây là chi tiết quan trọng, nhưng cũng đầy mơ hồ. Nếu Lâm An tình cờ tiếp xúc với hiện trường, hay nếu tâm lý cô đang ghép những hình ảnh tưởng tượng vào thực tế, sẽ tạo ra mâu thuẫn trong lời khai. Nhưng đối với anh, mọi khả năng đều phải được cân nhắc.
Anh nhẹ nhàng hỏi: “Cô có chắc mình thấy toàn bộ không, hay chỉ là một phần ký ức thôi?”
Cô gật, mắt nhắm nghiền, cơ thể run rẩy: “Chỉ một phần… hình ảnh nhảy loạn… ánh sáng mưa… bóng người… tôi không chắc… tôi cảm thấy… cảm thấy bị ai đó dõi theo…”
Khải ghi chép cẩn thận. Áp lực tâm lý, ánh sáng mưa, khoảng cách quan sát, và sự hoảng loạn – tất cả đều ảnh hưởng đến việc nhớ lại. Nhưng từng chi tiết nhỏ, dù lộn xộn, đều là mảnh ghép để anh dựng lại hiện trường trong đầu.
Cô tiếp tục kể: “Tôi… tôi nghe thấy tiếng bước chân… rất nhẹ… rồi… tiếng sột soạt… như cánh cửa sổ mở… và… và tiếng thở… như… như nhịp tim tôi đập mạnh… tôi sợ… tôi sợ quá…”
Khải nhìn thẳng vào mắt cô: “Cô đang làm rất tốt. Bây giờ hãy tập trung vào âm thanh: bước chân, tiếng thở, bất cứ tiếng gì lạ. Mọi thứ đều quan trọng.”
Cô nhắm mắt, hít một hơi sâu. Trong trí óc cô, hình ảnh vụ án quay chậm lại: bóng người, nhát dao, máu, và tiếng bước chân. Một mảnh ký ức xuất hiện: cô thấy bóng người cúi xuống thi thể, nhưng hình ảnh nhanh chóng biến mất. Một cảm giác lạ xuất hiện: cô không phải chỉ là người nhìn thấy, mà dường như cũng tham gia vào cảnh tượng đó.
Khải quan sát: đây là dấu hiệu ảo giác xen lẫn ký ức, thường xảy ra với những người trải qua cú sốc tâm lý mạnh. Điều quan trọng là phân biệt cái thật và cái ảo, tìm ra manh mối thực sự.
Anh nhẹ nhàng hỏi: “Cô còn nhớ ánh sáng, màu sắc, hay bất cứ vật dụng nào xung quanh không?”
Cô hít một hơi dài, cơ thể run rẩy: “Ánh sáng mưa… phản chiếu lên cửa sổ… bóng người di chuyển… nhưng… bàn tay… bàn tay tôi… có dính máu… nhưng… tôi không nhớ đã chạm vào đâu…”
Khải ghi chú. Chi tiết tưởng vô lý, nhưng lại có thể hé lộ một manh mối quan trọng về hung thủ hoặc cách hiện trường được sắp xếp. Anh biết, đây là trò chơi tâm lý tinh vi, nơi ký ức nhân chứng vừa là dữ liệu vừa có thể bị thao túng.
Cô tiếp tục: “Rồi… rồi tôi thấy… hình ảnh mình đứng bên nạn nhân… nhưng không phải tôi… tôi như… tôi… tôi không biết… tôi sợ… sợ lắm…” Giọng cô nghẹn, mắt mở to nhưng vô hồn.
Khải gật, ánh mắt vẫn lạnh lùng nhưng tập trung. Anh biết, trong sự rối loạn này, có những chi tiết thật cần khai thác: vị trí, khoảng cách, âm thanh, ánh sáng, mùi và cảm giác của nhân chứng. Từng chi tiết sẽ giúp anh dựng lại hiện trường chính xác, tìm ra hung thủ.
Anh quyết định thử kỹ thuật kích thích ký ức nhẹ nhàng. “Hãy tưởng tượng lại cảnh vật xung quanh cô: cửa sổ, bàn ghế, bình hoa, máy tính. Mỗi vật đều có vị trí, màu sắc, ánh sáng. Hãy kể lại những gì cô thấy, từ trái sang phải, từ gần đến xa.”
Cô nhắm mắt, hơi thở dồn dập, rồi từ từ nói: “Cửa sổ hé mở… ánh sáng mưa chiếu vào… bình hoa trên bàn… vỡ rồi… máy tính… màn hình mờ… và… thi thể… cô gái nằm trên sàn… máu loang khắp nơi… bóng người… bóng người cao hơn tôi… di chuyển rất nhanh…”
Khải mỉm cười nhẹ trong lòng. Dù ký ức vỡ vụn, mảnh ghép quan trọng bắt đầu hiện rõ. Bước chân hung thủ, hướng di chuyển, vị trí thi thể, ánh sáng và phản ứng của Lâm An – tất cả tạo thành bản đồ tinh thần của vụ án.
Anh ghi chú cuối cùng: đây là bước đầu tiên để phân tích sâu hơn. Ký ức vỡ vụn của Lâm An, dù lộn xộn, chứa những chi tiết thực sự quý giá. Anh cần kết hợp với hiện trường, dấu vết sinh học và dữ liệu camera để tìm ra hung thủ.
Mưa bên ngoài không ngừng rơi, ánh đèn nhấp nháy phản chiếu lên mặt Lâm An. Cô đã bắt đầu nhớ lại những mảnh ký ức quan trọng, nhưng trong mắt vẫn còn nỗi sợ hãi. Trần Khải biết rằng cuộc đấu trí này mới chỉ bắt đầu, và mỗi bước đi của anh sẽ quyết định sự thành bại của cuộc điều tra.
Trong bóng tối của đêm mưa, ký ức vỡ vụn dần nối lại, tạo ra bức tranh vụ án mờ ảo nhưng đầy nguy hiểm. Và từ đây, hung thủ vẫn còn đang quan sát, tung hứng những mảnh ký ức, như một trò chơi tâm lý mà chỉ Trần Khải mới có khả năng giải mã.