Đêm vẫn không ngừng mưa, tiếng gõ rào rào trên ban công như nhịp trống báo hiệu một điều gì đó chưa kết thúc. Căn hộ đối diện vẫn sáng đèn, ánh sáng vàng mờ hắt ra ngoài, soi rõ bóng Lâm An run rẩy trên lan can. Cô ngồi im, đôi tay bấu chặt, ánh mắt nhìn chằm chằm vào căn hộ nạn nhân. Nhưng lần này, ngoài ký ức vỡ vụn, còn xuất hiện một cảm giác lạ lùng: cô không phải là người duy nhất chứng kiến.
Trần Khải đứng phía sau, ghi chú cẩn thận. Anh biết rằng, để phá án, cần mở rộng phạm vi điều tra ra ngoài hiện trường, lắng nghe những gì hàng xóm thấy, nghe, và cảm nhận. Mỗi chi tiết, dù nhỏ, đều có giá trị.
Anh gọi điện cho đội trinh sát phụ trách khu dân cư, yêu cầu xác minh những người sống xung quanh căn hộ nạn nhân. Chỉ trong vài phút, một nhân chứng đầu tiên xuất hiện: ông Hoàng, sống tầng dưới, đã thức giấc do tiếng mưa và những âm thanh lạ.
Khải đến gặp ông Hoàng, đứng trước cửa căn hộ tầng dưới. Mưa vẫn rơi tầm tã, làm ướt đầu tóc, áo khoác, nhưng ông Hoàng dường như không để ý. “Tối qua… tôi… tôi thấy ánh đèn chớp liên tục từ cửa sổ nhà đối diện,” ông lắp bắp. “Như… như ai đó đứng đó, nhưng… tôi không rõ là ai. Tôi chỉ chắc chắn là có người…”
Khải gật nhẹ, ghi chú. “Ông có nhìn rõ họ di chuyển không? Họ đứng yên hay đi lại?”
Ông Hoàng nhíu mày, cố nhớ lại. “Tôi… tôi nghĩ là họ đứng yên, nhưng… bóng người di chuyển đôi khi… tôi không chắc… chỉ là bóng… ánh đèn chiếu ra ngoài tạo hình thù kỳ lạ…”
Khải im lặng, mắt lướt qua từng chi tiết. Đây là manh mối quan trọng: ánh đèn, bóng người và phản xạ từ cửa sổ. Nếu kết hợp với lời khai của Lâm An, có thể xác định vị trí chính xác hung thủ di chuyển và thời điểm xuất hiện ánh sáng.
Anh quay sang Lâm An, ánh mắt sắc lạnh nhưng tập trung: “Cô còn nhớ lúc nào đèn bật sáng hay nhấp nháy không? Và cô có chắc mình nhìn thấy bóng người hay chỉ là ánh sáng phản chiếu?”
Cô hít một hơi dài, cơ thể run rẩy, cố nhớ lại: “Ánh đèn… chớp… và… và bóng người… nhưng hình ảnh nhảy loạn… tôi không chắc… nhưng… tôi cảm giác… cảm giác như có ai đó đang theo dõi tôi…”
Khải ghi chú cẩn thận: cảm giác bị theo dõi là một yếu tố tâm lý quan trọng, có thể là hung thủ đang thao túng nhân chứng, tạo sự hoảng loạn và nghi ngờ.
Ông Hoàng tiếp tục kể: “Tôi còn nghe thấy tiếng bước chân… rất nhẹ… từ hành lang đi ra cầu thang… và… một tiếng thốt nhẹ, như… như ai đó thì thầm…” Giọng ông run, mắt nhìn xuống sàn.
Khải gật, ánh mắt lạnh lùng nhưng tập trung: đây là thêm một lớp dữ liệu quan trọng về thời gian và âm thanh, chứng tỏ hung thủ di chuyển cực kỳ tinh vi, tránh để lại dấu vết lớn nhưng vẫn tạo hiệu ứng tâm lý cho người chứng kiến.
Sau khi ghi chép, Khải mời thêm hai hàng xóm khác: chị Lan tầng trên và anh Minh tầng bên. Cả hai xác nhận thấy ánh đèn nhấp nháy và bóng người di chuyển trong căn hộ nạn nhân, nhưng chi tiết mỗi người kể lại lại khác nhau.
Chị Lan: “Tôi thấy bóng người cao, di chuyển từ phòng khách sang ban công… nhưng… hình như có hai người… tôi không chắc.”
Anh Minh: “Tôi chỉ thấy bóng thấp hơn… đứng yên gần cửa sổ… không di chuyển nhiều… nhưng ánh sáng chiếu vào làm tôi không phân biệt rõ.”
Khải lặng im, ánh mắt điềm tĩnh. Đây chính là nguyên nhân tạo ra mâu thuẫn trong lời khai của Lâm An. Ánh sáng và bóng người phản chiếu từ nhiều góc khiến nhân chứng dễ nhầm lẫn, còn hung thủ có thể lợi dụng điều này để thao túng nhận thức.
Anh quay sang Lâm An, nhẹ nhàng: “Cô thấy không? Mỗi người nhìn một góc khác nhau. Điều này không có nghĩa ký ức cô sai, mà là hiện trường được tạo ra để gây nhiễu thông tin. Hãy tập trung vào cảm giác và những chi tiết cô nhớ rõ nhất.”
Cô nhắm mắt, hít sâu. “Tôi nhớ… bóng người cao hơn tôi… di chuyển rất nhanh… và… và tôi nghe tiếng bước chân nhẹ… tiếng thở… tôi sợ… tôi sợ lắm…” Giọng cô nghẹn, tay run bấu vào lan can.
Khải ghi chú: tiếng bước chân nhẹ, tốc độ di chuyển, và chiều cao bóng người – đây là manh mối để xác định hung thủ, đồng thời loại bỏ những chi tiết nhiễu từ ánh sáng và phản chiếu.
Anh tiếp tục khai thác: “Cô có thấy chi tiết nào khác không? Màu quần áo, dáng đi, hay vật dụng mà hung thủ chạm vào?”
Cô nhắm mắt, hình ảnh vụ án quay chậm lại trong trí óc: “Áo… áo tối màu… tay… dính máu… nhưng không biết từ đâu… bóng người… đi nhanh… và… ánh đèn chiếu lên kính… phản chiếu hình tôi… khiến tôi tưởng mình cũng ở đó…”
Khải gật, hiểu ra: hung thủ đã lợi dụng ánh sáng và tâm lý nhân chứng, khiến Lâm An tưởng mình là một phần của cảnh tượng. Đây là chiến thuật tâm lý tinh vi, không chỉ tạo hoảng loạn mà còn đánh lạc hướng điều tra.
Anh quay sang các hàng xóm: “Ai còn nhớ chi tiết gì khác về ánh sáng, tiếng động, hoặc bóng người không?”
Mọi người lắc đầu, chỉ còn lại những mảnh ký ức rời rạc. Khải ghi chú từng chi tiết, ánh mắt lạnh lùng: mọi dữ liệu dù nhỏ đều có giá trị. Từ bóng người, ánh sáng, tiếng bước chân, đến cảm giác bị theo dõi của nhân chứng – tất cả đều là manh mối để dựng lại hiện trường, tìm ra hung thủ.
Khi trở về căn hộ nạn nhân, Khải nhìn Lâm An, giọng đều nhưng nghiêm: “Cô đã làm rất tốt. Mọi chi tiết đều quan trọng. Hãy nghỉ ngơi, cố gắng giữ bình tĩnh. Ngày mai, chúng ta sẽ tiếp tục khai thác các mảnh ký ức còn lại.”
Cô gật, mắt lim dim, cơ thể mệt mỏi nhưng có vẻ nhẹ nhõm hơn. Dù ký ức vỡ vụn, cô đã bắt đầu nối lại các mảnh ghép, đồng thời nhận thức được rằng ánh đèn, bóng người và ánh sáng phản chiếu là nguyên nhân gây hoảng loạn, chứ không hoàn toàn là lỗi của cô.
Khải bước ra ban công, nhìn sang các căn hộ xung quanh. Mưa vẫn rơi, ánh đèn nhấp nháy phản chiếu lên vệt nước trên kính. Bóng Lâm An run rẩy dưới ánh sáng mờ, nhắc anh rằng trò chơi tâm lý chưa kết thúc, và mỗi nhân chứng, mỗi chi tiết, đều có thể là chìa khóa mở ra hung thủ.
Đêm khuya, ánh đèn cửa sổ, tiếng mưa, bóng người và ký ức vỡ vụn – tất cả hòa quyện thành một bức tranh tinh vi. Trần Khải biết rằng, chỉ khi phân tích đúng hiện trường, khai thác chính xác mảnh ký ức nhân chứng, anh mới có thể tiếp cận sự thật và lộ diện hung thủ. Và trong bóng tối, một thứ gì đó vẫn đang dõi theo, quan sát từng bước đi của điều tra viên.