Sáng hôm sau, căn hộ nạn nhân vẫn chưa được dọn dẹp hoàn toàn. Mùi thuốc sát trùng hòa lẫn mùi tanh của máu khiến không khí nặng nề, như nhắc nhở mọi người rằng vụ án vẫn chưa có lời giải. Trần Khải đứng giữa phòng khách, mắt quét dọc hiện trường, tay cầm sổ ghi chú.
Các pháp y và trinh sát vẫn đang làm việc, kiểm tra từng mảnh vụn, từng vệt máu, từng đồ vật. Họ vừa hoàn tất việc lấy dấu vân tay từ tất cả các bề mặt, từ tay nắm cửa, bàn ghế, đến kính cửa sổ. Khi kết quả sơ bộ được đưa lên, Trần Khải không khỏi nhíu mày.
“Dấu vân tay… có vẻ không ổn,” anh lẩm bẩm.
Một trong các nhân viên pháp y giương máy in kết quả: dấu vân tay trên tay nắm cửa sổ trùng với Lâm An. Không chỉ một, mà là hai dấu.
Khải hít một hơi sâu, nhìn Lâm An, người đang ngồi run rẩy trên ghế. Cô cảm giác tim mình đập dồn dập, đôi tay bấu chặt vào váy. “Không… không thể… Tôi… tôi không… tôi không vào đó…” giọng cô run lên, nỗi hoảng loạn hiện rõ trên khuôn mặt.
Anh nhẹ nhàng nhưng dứt khoát: “Cô có nhớ đã chạm vào tay nắm cửa sổ không? Hoặc bất cứ vật gì trong phòng khách của nạn nhân?”
Cô lắc đầu mạnh, nước mắt trào ra: “Tôi… tôi chỉ đứng ở ban công đối diện… tôi không vào… không hề…”
Khải ghi chú, đôi mắt vẫn lạnh lùng. Anh biết, sự xuất hiện của dấu vân tay Lâm An tạo ra một mâu thuẫn lớn – nếu cô không vào hiện trường, làm sao dấu vân tay lại xuất hiện? Đây là một bước ngoặt tinh vi trong trò chơi tâm lý, hung thủ có thể đã thao túng hoặc dàn dựng hiện trường để đổ lỗi cho nhân chứng chính.
Anh quyết định phân tích lại từng chi tiết: ánh sáng ban đêm, khoảng cách giữa ban công Lâm An và căn hộ nạn nhân, mưa, và các vật cản. Liệu có khả năng cô tiếp xúc vô tình với tay nắm cửa sổ từ bên ngoài? Hay là dấu vân tay được đặt sẵn?
Khải hít một hơi sâu, gọi tất cả trinh sát lại. “Chúng ta cần kiểm tra chi tiết về dấu vân tay này. Kiểm tra xem có dấu hiệu giả mạo, dấu tay cũ hay mới. Đồng thời so sánh thời gian xuất hiện với lời khai của nhân chứng và dữ liệu camera an ninh xung quanh.”
Lâm An nhìn anh, giọng nhỏ: “Tôi… tôi không biết… tôi… tôi… tôi chỉ nhìn… tôi không… tôi không làm gì…” Cô khóc, run rẩy, như thể cả thế giới sụp đổ.
Khải đặt tay lên vai cô, cố trấn an: “Bình tĩnh. Chúng tôi sẽ tìm ra sự thật. Không ai kết luận gì vội vàng.”
Trong khi pháp y kiểm tra lại dấu vân tay, Khải xem lại dữ liệu camera từ các căn hộ xung quanh. Một số góc máy quay cho thấy một bóng người di chuyển nhanh từ hành lang sang căn hộ nạn nhân trong đêm mưa, nhưng hình ảnh mờ, khó nhận dạng. Bóng người này có thể là hung thủ, nhưng cũng có thể tạo ra cảm giác Lâm An “tiếp xúc” hiện trường mà không thực sự làm vậy.
Anh ghi chú: một khả năng là hung thủ biết rõ về hành vi quan sát của Lâm An, và cố tình để lại dấu vân tay, tạo nghi ngờ. Đây là chiêu trò tâm lý tinh vi, nhằm khiến nhân chứng hoang mang và nghi ngờ chính bản thân.
Trở lại phòng nạn nhân, Khải đứng cạnh bàn làm việc, nhìn mảnh giấy nhỏ với dòng chữ viết vội: “Đừng tin ai, kể cả chính cô.” Anh nhíu mày. Có lẽ hung thủ không chỉ muốn giết nạn nhân mà còn chơi trò tinh vi với tâm lý Lâm An, khiến cô trở thành một phần trong trò chơi của hắn.
Anh gọi Lâm An lại, giọng nhẹ nhưng sắc: “Tôi sẽ hướng dẫn cô nhớ lại từng khoảnh khắc khi quan sát hiện trường. Từng chi tiết nhỏ đều quan trọng. Hãy kể lại tất cả cảm giác và hành động của cô.”
Cô nhắm mắt, tay vẫn run rẩy, cố nhớ lại: “Tôi… tôi đứng ở ban công… nhìn vào phòng khách… thấy bóng người… thấy ánh sáng chiếu vào tay nắm cửa sổ… và… cảm giác… cảm giác như tôi chạm vào… nhưng… nhưng tôi không chắc…”
Khải ghi chú cẩn thận. Anh biết, cảm giác chạm vào nhưng không chắc là một hiện tượng tâm lý phổ biến khi bị hoảng loạn. Nó có thể giải thích sự xuất hiện dấu vân tay mà Lâm An không nhớ, hoặc là hung thủ đã lợi dụng tâm lý này để đặt dấu tay, tạo nghi ngờ.
Anh quyết định so sánh lại hiện trường với lời khai: khoảng cách từ ban công đến cửa sổ, góc nhìn, ánh sáng phản chiếu, mưa, bóng người – tất cả được tính toán kỹ lưỡng. Kết quả sơ bộ: khả năng Lâm An vô tình chạm tay vào tay nắm cửa sổ từ bên ngoài là rất thấp.
Khải thở dài, nhìn cô gái run rẩy. Anh biết rằng đây là khoảnh khắc quan trọng trong điều tra – sự nghi ngờ xuất hiện, không chỉ từ phía cảnh sát, mà còn trong tâm trí Lâm An. Cô bắt đầu tự hỏi: “Liệu tôi có phải vô tình làm gì đó mà mình không nhớ? Hay hung thủ đã lợi dụng tôi?”
Anh đứng im một lúc, nhấn mạnh: “Cô cần hiểu rằng, mọi dấu hiệu, mọi nghi ngờ đều phải kiểm chứng. Chúng ta sẽ làm rõ sự thật. Không ai được kết luận gì vội vàng.”
Nhưng trong lòng anh, một ý nghĩ khác nảy ra: hung thủ có thể đang quan sát, nắm bắt mọi hành động của chúng ta, và tinh vi đặt nghi ngờ lên nhân chứng chính. Điều này khiến cuộc điều tra trở nên khó khăn hơn, vì không chỉ tìm hung thủ mà còn giải mã trò chơi tâm lý hắn tạo ra.
Cả buổi sáng trôi qua trong căng thẳng. Lâm An mệt mỏi, ngồi im, mắt lờ đờ, nhưng từng câu hỏi, từng manh mối từ ánh đèn, bóng người, dấu vân tay, và ký ức vỡ vụn đều được Khải ghi chép cẩn thận. Anh biết, chỉ khi phân tích chính xác, kết hợp hiện trường, tâm lý nhân chứng và dữ liệu khách quan, anh mới tìm ra hung thủ.
Trước khi rời hiện trường, Khải đứng nhìn ra ban công. Ánh nắng yếu của buổi sáng len qua mưa, tạo thành những vệt sáng lấp lánh trên kính. Bóng Lâm An run rẩy, ánh mắt xa xăm. Anh biết rằng, sự nghi ngờ đã gieo vào tâm trí cô, và hung thủ vẫn còn đang tinh vi quan sát từng bước đi của điều tra viên.
Đêm mưa, ánh đèn, bóng người, dấu vân tay và ký ức vỡ vụn – tất cả hòa quyện thành một trò chơi trinh thám tinh vi. Và Trần Khải biết rằng, sự nghi ngờ trong nghi ngờ này chính là chìa khóa để bước tiếp vào phần kế tiếp: khám phá quá khứ và những bí mật chưa hé lộ của Lâm An.