hồi ức gãy vụn

Chương 8: Căn phòng khóa kín


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi chiều hôm sau, trời vẫn còn âm u sau trận mưa rào đêm qua. Khắp khu căn hộ, tiếng bước chân vang lên lẫn với âm thanh từ các xe tuần tra và đội pháp y. Trần Khải bước vào căn hộ nạn nhân, tay cầm sổ ghi chú, ánh mắt lạnh lùng nhưng tập trung. Anh biết rằng, một chi tiết bất thường có thể là chìa khóa mở ra hung thủ, và hôm nay là lúc kiểm tra mọi ngóc ngách.

Anh đi về phía phòng ngủ, nơi nạn nhân thường làm việc và lưu giữ các tài liệu quan trọng. Cánh cửa phòng khóa kín từ bên trong – một tình huống kỳ lạ. Khải nhìn vào ổ khóa, lông mày nhíu lại: không dấu hiệu phá khóa, không vết cạy cửa, nhưng bên trong, không có dấu vết của vụ xâm nhập thường thấy trong án mạng.

Anh gọi đội pháp y đến, yêu cầu kiểm tra kỹ lưỡng. Họ dùng thiết bị quét, phát hiện vết móng tay rất nhỏ trên cạnh cửa, có thể là dấu hiệu của ai đó cố mở cửa nhưng thất bại. Nhưng cũng có khả năng hung thủ biết rõ về hệ thống khóa và chỉ muốn tạo hiệu ứng khóa kín để gây nhiễu loạn điều tra.

Khải đứng ngoài, quan sát cẩn thận. Ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào, làm nổi bật các chi tiết nhỏ: vết trầy xước trên sàn gỗ gần cửa, mảnh vỡ nhỏ từ một chiếc lọ thủy tinh, và vài sợi tóc dính trên tay nắm cửa. Anh ghi chú từng chi tiết, biết rằng mỗi dấu vết đều có giá trị chứng cứ cao.

Anh quay sang Lâm An, vẫn run rẩy nhưng đang tập trung quan sát: “Cô có nhớ mình từng nhìn vào phòng này không, hoặc thấy ai ra vào không?”

Cô nhắm mắt, cố nhớ lại: “Tôi… tôi thấy… thấy ánh sáng từ cửa hé mở… bóng người di chuyển nhanh… nhưng… nhưng không rõ ai… và… và sau đó, cửa phòng khóa kín… tôi không biết ai làm…”

Khải ghi chú. Chi tiết này rất quan trọng: cửa khóa kín từ bên trong nhưng không dấu hiệu xâm nhập, chứng tỏ hung thủ có thể đã biết rõ cách kiểm soát hiện trường, hoặc đã bố trí sẵn để đánh lừa nhân chứng và cảnh sát.

Anh di chuyển vào phòng, nhìn quanh, chú ý từng vật dụng: bàn làm việc, máy tính, các giấy tờ còn sót lại. Một chiếc laptop mở hé, nhưng dữ liệu quan trọng đã bị xóa hoặc di chuyển. Một mảnh giấy vỡ, viết vội bằng bút mực đen: “Đừng tin ai, kể cả chính cô.” Khải nhíu mày, ghi chú. Đây là một thông điệp trực tiếp từ hung thủ, nhắm vào tâm lý Lâm An, khiến cô cảm thấy mình không thể tin tưởng vào ký ức.

Anh kiểm tra cửa sổ, bật đèn flash. Một mảnh kính rơi ra từ khung cửa, dính vết máu nhỏ. Pháp y đoán đây là dấu hiệu bị xáo trộn hiện trường, nhưng không phải do lực mạnh hay phá khóa. Khải ghi chú: hung thủ rất tinh vi, thao túng hiện trường để gây nhiễu loạn.

Anh quay sang đội trinh sát: “Hãy kiểm tra mọi camera xung quanh căn hộ. Chúng ta cần xác định xem ai có chìa khóa hoặc ai đã ra vào phòng ngủ trước khi nạn nhân bị tấn công. Không bỏ sót chi tiết nào.”

Một trinh sát báo cáo: “Camera tầng đối diện ghi nhận một bóng người đi lại gần hành lang, hướng vào phòng nạn nhân. Hình ảnh mờ, nhưng cao khoảng 1,75m, dáng đi nhanh.”

Khải nhíu mày, ghi chú: đây có thể là hung thủ hoặc người khác tham gia vào vụ án, nhưng vẫn chưa thể kết luận. Anh cần so sánh bóng người này với lời khai và ký ức Lâm An, để loại bỏ sự nhầm lẫn do ánh sáng và phản chiếu.

Anh quay lại Lâm An, nhẹ nhàng: “Hãy tập trung vào chi tiết mà cô nhớ rõ nhất về phòng ngủ: ánh sáng, vật dụng, hay bất cứ âm thanh nào. Mọi thứ đều quan trọng.”

Cô hít một hơi dài, giọng run: “Tôi nhớ… thấy cửa khóa… bóng người di chuyển… ánh sáng chiếu vào tay nắm… và… tôi nghe tiếng bước chân… nhưng… nhưng hình ảnh nhảy loạn… tôi không chắc…”

Khải ghi chú cẩn thận: cảm giác chạm, bóng người, và ánh sáng phản chiếu – tất cả đều là dữ liệu quý giá. Anh biết, hung thủ không chỉ giết nạn nhân mà còn dàn dựng hiện trường tinh vi, tạo hoảng loạn và nghi ngờ cho nhân chứng chính.

Anh tiếp tục kiểm tra các ngóc ngách trong phòng, phát hiện một ngăn kéo bị khui nhưng trống rỗng, dấu hiệu nạn nhân có thể bị tìm kiếm thông tin hoặc tài liệu quan trọng trước khi bị sát hại. Anh ghi chú: động cơ hung thủ có thể liên quan đến dữ liệu hoặc bí mật của nạn nhân, chứ không đơn thuần là án mạng ngẫu nhiên.

Khi đứng giữa phòng khóa kín, Trần Khải biết rằng vụ án này không chỉ là một vụ giết người đơn giản, mà là trò chơi tâm lý tinh vi, nơi hung thủ biết rõ từng chi tiết của hiện trường, từng phản ứng của nhân chứng và cách tạo ra nghi ngờ. Anh cần khai thác ký ức Lâm An, phân tích hiện trường, và kết hợp dữ liệu khách quan để dần tìm ra sự thật.

Một chi tiết khác lọt vào mắt anh: mảnh kính phản chiếu ánh sáng từ đèn ngoài hành lang, tạo bóng nhân chứng trong mắt người khác. Đây là chiêu trò tinh vi để hung thủ thao túng nhận thức, khiến cảnh sát và nhân chứng dễ nhầm lẫn về vị trí và hành động thực sự của các nhân vật.

Khải bước ra ban công, nhìn ra các căn hộ xung quanh. Ánh sáng từ ban công Lâm An, từ cửa sổ các căn hộ khác, kết hợp với mưa và bóng người, tạo thành một bức tranh hỗn loạn nhưng có thể phân tích. Anh ghi chú: hung thủ lợi dụng ánh sáng, bóng và phản chiếu để đánh lạc hướng điều tra và nhân chứng.

Trở lại phòng, anh đứng cạnh bàn làm việc, nhẩm tính mọi chi tiết: cửa khóa kín, vết móng tay, bóng người, ánh sáng, dấu vân tay, và mảnh giấy viết vội. Mọi thứ đều cho thấy hung thủ tinh vi, có kế hoạch trước và biết rõ điểm yếu của nhân chứng.

Anh quay sang Lâm An, giọng nghiêm: “Ngày mai, chúng ta sẽ tiếp tục khai thác các mảnh ký ức của cô về căn phòng này. Mỗi chi tiết nhỏ, từ tay nắm cửa, ánh sáng, đến cảm giác của cô, đều có giá trị. Hãy nghỉ ngơi, giữ bình tĩnh.”

Cô gật, cơ thể mệt mỏi, mắt lim dim. Nhưng trong lòng, một sự nhẹ nhõm lẫn hoảng loạn. Cô biết rằng, căn phòng khóa kín và các chi tiết bất thường sẽ hé lộ sự thật, nhưng đồng thời cũng đặt cô vào trung tâm của một trò chơi tinh vi, nơi hung thủ vẫn còn đang quan sát.

Đêm tối buông xuống, ánh sáng nhấp nháy từ căn hộ nạn nhân, bóng Lâm An run rẩy trên ban công, và Trần Khải biết rằng căn phòng khóa kín này chính là mấu chốt đầu tiên để phá án, nơi mọi chi tiết, dù nhỏ, đều dẫn tới hung thủ tinh vi.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×