Sáng hôm sau, ánh nắng len lỏi qua rèm cửa, nhuộm lên sàn nhà những vệt sáng nhạt. Nữ chính nằm yên trên giường, nhịp tim vẫn còn rối loạn, nhưng trong lòng có một cảm giác vừa hoang mang vừa tò mò. Cô tự hỏi mình: liệu những gì cô nhớ được từ hôm qua có phải thật hay chỉ là một mảnh ký ức bị tưởng tượng? Cô quay đầu, nhìn quanh căn phòng trắng tinh, những âm thanh máy móc vẫn đều đặn vang lên.
Trong tâm trí cô, hình ảnh anh hôm qua vẫn còn in hằn: ánh mắt dịu dàng, nụ cười nhẹ, hơi ấm lan tỏa từ đôi bàn tay khi chạm vào cô. Một phần cô cảm nhận được sự quen thuộc, nhưng ký ức chưa trọn vẹn khiến trái tim nhói đau. Cô muốn chạy trốn khỏi cảm giác này, nhưng cơ thể lại bị níu giữ bởi một lực vô hình.
Một flashback vụt qua trong đầu cô – tiếng cười của anh trong một buổi chiều mưa, chiếc áo ướt sũng nhưng vẫn nở nụ cười dịu dàng với cô. Hình ảnh ấy khiến cô vừa nhớ vừa sợ hãi. Cô bấu tay vào ga trải giường, nhịp tim rối loạn. “Mình… mình đã từng quen người này sao? Hay chỉ là tưởng tượng?” – cô tự hỏi, giọng khẽ khàng, run rẩy.
Anh xuất hiện trước cửa phòng, bước đi chậm rãi. Ánh mắt anh vẫn giữ nguyên nét dịu dàng, kiên nhẫn. “Chào buổi sáng,” anh nói, giọng trầm ấm nhưng nhẹ nhàng như nước chảy qua khe đá, mang đến cảm giác an toàn cho cô.
Cô cố gắng ngồi dậy, cơ thể vẫn còn yếu ớt. “Anh… hôm qua… anh đã làm gì để em… cảm giác quen thuộc như vậy?” Câu hỏi vừa tò mò vừa e dè, mang theo nỗi sợ hãi không tên.
Anh mỉm cười, hơi cúi người xuống gần cô. “Anh chỉ ở bên em. Không làm gì cả ngoài việc cho em thấy rằng em không đơn độc.” Anh đặt tay lên tay cô, hơi ấm từ bàn tay anh lan tỏa khắp cơ thể cô, khiến cô run lên vì xúc động.
Cô nhắm mắt lại, cố gắng tìm lại cảm giác thân thuộc. Một loạt ký ức mơ hồ lại hiện lên: lần anh dẫn cô đi dạo trong công viên vào mùa thu, lá vàng rơi đầy lối đi; lần anh âm thầm lau nước mắt cho cô sau một trận cãi vã; lần anh đứng dưới cơn mưa, ôm chặt cô khi cô run rẩy vì sợ hãi. Mỗi ký ức vừa ngọt ngào vừa đau đớn, khiến cô không biết nên vui hay nên khóc.
Anh nhẹ nhàng nhắc: “Đừng lo, mọi thứ sẽ quay lại từ từ. Chỉ cần em mở lòng, anh sẽ dẫn em đi từng bước.” Giọng anh như một lời thì thầm trực tiếp vào tim cô. Cô cảm nhận được sự kiên nhẫn, sự an toàn, nhưng cũng là nỗi đau âm ỉ vì không thể nhớ rõ tất cả.
Cô nhìn anh, đôi mắt mở to, ánh sáng ban mai chiếu qua rèm cửa tạo thành những vệt sáng nhạt trên khuôn mặt anh. Một cảm giác lạ lùng trỗi dậy: tim cô vừa muốn tin tưởng vừa hoài nghi. Một phần trong cô muốn tiến lại gần, ôm lấy anh, nhưng lý trí còn lạc lõng trong mảnh ký ức vụn vỡ.
Anh đặt một cuốn sổ nhỏ trước mặt cô, mở ra từng trang. Trong đó là hình ảnh, nhật ký, và những vật kỷ niệm nhỏ. Cô lật từng trang, mỗi trang một cảm xúc: cười, đau, hạnh phúc, tiếc nuối. Một bức ảnh khiến cô lặng người: anh cười, ánh mắt trìu mến nhìn cô. Cô cảm nhận được một thứ vừa quen vừa lạ, tim nhói lên một nhịp.
“Em thấy gì không?” – anh hỏi, giọng nhẹ nhàng. Cô chớp mắt, cố gắng nắm lấy cảm giác trong tim. Một mảnh ký ức lóe lên: ánh mắt anh, bàn tay anh từng nắm tay cô, tiếng cười trầm ấm. Cô thốt ra: “Có… cảm giác quen… nhưng không nhớ được rõ ràng.”
Anh mỉm cười, ánh mắt đầy trìu mến. “Tốt. Đó là bắt đầu. Từng bước một, em sẽ nhớ lại mọi thứ. Không cần vội vàng.”
Họ cùng nhau lật qua từng trang sổ, từng bức ảnh. Cô cảm nhận được từng khoảnh khắc dồn nén trong trái tim: những lần anh âm thầm quan tâm, những lần cô bất ngờ khóc nức nở, và cách anh luôn ở bên cô dù cô chưa nhận ra. Mỗi ký ức vừa đau vừa ngọt, khiến trái tim cô nhói lên nhưng cũng đầy hy vọng.
Một flashback khác xuất hiện: lần anh nấu bữa tối cho cô, cười trêu cô vụng về, nhưng ánh mắt chứa đầy sự trìu mến. Một ký ức nữa: buổi tối mùa đông, anh ôm cô trong chăn, nhẹ nhàng vỗ về khi cô run rẩy. Cô cảm nhận được hơi ấm từ anh, tim cô vừa rung động vừa đau nhói vì không thể nhớ trọn vẹn.
Cô hít một hơi dài, cố gắng bình tĩnh. “Anh… tại sao em lại cảm thấy quen thuộc đến vậy, nhưng không thể nhớ?” – giọng cô run rẩy.
Anh nắm tay cô, ánh mắt tràn đầy kiên nhẫn: “Bởi vì em đã từng thuộc về anh, từng bước đi bên nhau. Ký ức chưa hoàn thiện, nhưng trái tim em chưa bao giờ quên.”
Khoảnh khắc ấy, trong căn phòng yên tĩnh, tiếng máy thở đều đều, ánh sáng nhạt qua rèm cửa, hai con người – một người nhớ ít, một người biết quá nhiều – cảm nhận được mối dây vô hình nối họ lại. Cảm giác xa lạ nhưng quen thuộc, đau đớn nhưng ngọt ngào, tạo nên một bản hòa tấu phức tạp trong tim cô.
Cô nhìn anh, một nụ cười vụng về nhưng chân thành nở trên môi. “Em… em hiểu rồi… một phần nào đó.” Giọng cô ấm áp, yếu ớt nhưng tràn đầy hy vọng.
Anh mỉm cười, ánh mắt trìu mến, giọng nói dịu dàng: “Chúng ta sẽ cùng nhau tìm lại tất cả. Mỗi ký ức, từng chút một. Em sẽ không đơn độc.”
Ánh sáng ban mai chiếu qua cửa sổ, phủ lên cả căn phòng một màu vàng nhạt, nhắc nhở rằng dù ký ức còn lộn xộn, vẫn có hy vọng, tình yêu, và niềm tin dẫn lối trái tim lạc lõng trở về.
Cô nhắm mắt, hít thật sâu, cảm nhận nhịp tim và hơi thở của chính mình, cảm nhận sự hiện diện của anh bên cạnh. Một hành trình mới bắt đầu: hành trình của ký ức, tình yêu, và nỗi nhớ về người lạ mà quen thuộc.
Hết chương 3.